Sáng hôm sau, khi thức dậy, Ngọc Chánh Tử và ba người môn hạ đã chuẩn bị rất nhiều lương khô, rời khỏi huyện Tiên Cư bắt đầu lên núi.
Ngọc Chánh Tử tuy giang hồ lịch duyệt, song đối với Quát Thương sơn chẳng khác nào một con thuyền nhỏ lạc vào giữa bể khơi.
Nơi đây núi rừng liên tiếp, trùng trùng điệp điệp, hang sâu vực thẳm rất nhiều. Một bầu trời bao la chứa hàng trăm dặm núi non, như một cõi mênh mang vô tận.
Đường núi càng đi càng khúc khuỷu gồ ghề, quanh co như ruột dê đi vunvút mãi lên. Lúc mới đầu còn thấy năm ba chú tiều phu hái củi ở sườnnúi, về sau đi sâu vào thì tuyệt nhiên không thấy một bóng người nàonữa. Ngay trên con đường mòn chẳng thấy bóng ai qua lại.
May nhờ bốn người đều giỏi về thuật khinh thân, nên sau khi nhận định về phương hướng, họ nắm những dây bìm bám lên cây mà đu người vượt đèo qua suối, thẳng hướng mà đi.
Vượt được mười mấy ngọn núi thì mặt trời đã ngã về tây, Mã Quân Vũ, LýThanh Loan và Ngọc Bích đều thấm mệt, mồ hôi ướt áo, riêng có Ngọc Chánh Tử thì vẫn như thường, không thấy chút gì uể oải cả.
Ngọc Chánh Tử để ba người ngồi nghỉ trên một tảng đá, đem lương khô raăn để dưỡng sức, còn bà một mình dùng thuật khinh công tuyệt đỉnh phithân vút lên ngọn núi cao để xem xét địa thế.
Ba người vừa ngồi ăn vừa ngắm cảnh vật chung quanh.
Mã Quân Vũ đưa mắt nhìn xuống một khe sâu, bỗng chàng kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-hac-than-kim/2392722/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.