Lúc này, Mã Quân Vũ có thể thừa dịp hai người đang đánh hăng say mà tẩuthoát. Nhưng khổ nỗi, kiếm thuật của hai người trao đổi nhau rất kỳ thú, hấp dẫn, làm cho Quân Vũ đứng xem say mê, quên cả gian nguy.
Giữa lúc đó, chàng cảm thấy như có một bàn tay mềm mại nắm lấy vạt áochàng kéo đi. Chàng đinh ninh là Lý Thanh Loan, nên đưa tay nắm nhẹ bàntay ấy, có ý bảo Thanh Loan chờ thêm chút nữa.
Quả nhiên, chàng vừa nắm lấy bàn tay thì bay tay kia mát rượi và mềm mại phi thường. Bên chàng lại tỏa một mùi hương thơm phức, mùi hương của cô gái xuân thì phát xuất từ khi gần gũi Thanh Loan chàng mới được cảmthấy.
Lại có một giọng nói rỉ rả bên tai :
- Sao mà sững sờ như vậy? Không thừa dịp thoát thân thì chốc nữa chạy sao cho khỏi.
Mã Quân Vũ giật mình. Giọng nói ấy không phải Thanh Loan. Chàng quay đầu nhìn lại thì thấy chàng đang nắm tay một thiếu nữ, mà thiếu nữ ấy lạilà nàng Tô Phi Phụng.
Chàng quá hổ thẹn vội buông tay ra, muốn nói vài lời xin lỗi, nhưng ngượng quá nói không ra tiếng.
Tô Phi Phụng vẫn đưa mắt nhìn chàng với cái nhìn đầy cảm mến.
Bấy giờ Quân Vũ mới thấy việc quan hệ cần phải bỏ trốn, nên đưa mắt ra dấu bảo Thanh Loan.
Từ bấy giờ Thanh Loan cũng như Quân Vũ, say sưa đứng nhìn hai lão giàchiến đấu, đột nhiên nàng thấy thiếu nữ áo đen luồn vào giữa hai ngườinói chuyện với Quân Vũ một cách thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-hac-than-kim/2392719/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.