Bạch quang là thẻ ngọc truyền tin do Lưu Chính phát tới, nội dung chỉ đơn giản một câu. “Đích tới của Tiêu Dật là Mặc Hương Các.” 
Người hắc bào hừ một tiếng, khàn giọng nói: “Quả thật là dư nghiệt Vân Lam.” 
Người khác không biết, nhưng người hắc bào lại biết chủ nhân sau lưng Mặc Hương Các chính là dư nghiệt Vân Lam, thời gian này Tiêu Dật thường xuyên ra vào Mặc Hương Các, chưa từng mua sách, lại thường xuyên quanh quẩn trong đó cả ngày, nếu nói y và Mặc Hương Các không có liên quan, ai tin chứ? Đặc biệt là mới nãy Hàn Ngọc Khiêm mới vào Mặc Hương Các, lập tức Tiêu Dật lại theo qua, khó trách hai người tại chỗ ở thì bày ra vẻ chưa từng qua lại, hiển nhiên là xuất phát từ cẩn trọng, đặt điểm hẹn gặp bên trong Mặc Hương Các. 
Người hắc bào nghĩ tới đây, hơi bước tới trước, thấp giọng nói: “Điện hạ, nếu đã xác định được thân phận của họ, không bằng dứt khoát bắt toàn bộ đi.” 
Sở Mặc lắc đầu, “Dư nghiệt Vân Lam đã ở ngay đây, lúc nào bắt cũng không muộn, chủ yếu nhất là phải tra được bọn họ thường xuyên tới nhân giới làm gì?” 
Ánh mắt người hắc bào đảo qua nội y trên bàn, do dự nói: “Nhìn buôn bán của Tiêu Dật và Từ gia, chẳng lẽ là bọn họ thiếu tiền?” 
Suy đoán này nói ra ngay cả người hắc bào cũng cảm thấy không thể tin nổi, năm đó khi Vân Lam tiên triều bị diệt, vô số kỳ trân dị bảo tích lũy mười mấy vạn năm của tiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-gioi-tau-tu-pham/1980522/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.