Thượng Vũ ngồi cuộn mình vào gốc cây to, cô thật sự rất mệt, lại lạnh và vô cùng đói. Thời gian vừa qua cô sống bên cạnh Tiêu Hàn từ việc ăn đến việc ngủ đều được anh quan tâm chăm sóc. Có khi cô đã thật sự quen với việc ở bên cạnh anh...
Hôm nay vừa xa anh một chút, cô lại gặp rắc rối ngay. Rõ ràng cô vô dụng quá rồi còn gì?
Lại ngồi suy nghĩ không biết Tiêu Hàn đã biết được cô mất tích chưa, hay thật lòng anh vẫn chưa biết?
Nhưng mà quên mất, anh vẫn chưa biết được việc anh sắp bị người ta hãm hại, cô vẫn chưa nói cho anh biết. Làm sao đây, làm sao đây?
Thượng Vũ thật sự không thể nào ngồi yên được, bây giờ cô không cần biết cô có tình cảm gì với Tiêu Hàn hay không. Nhưng nếu Tiêu Hàn thật sự có chuyện gì thì cô sẽ khó chịu lắm. Cái khó chịu mà ngay cả chính bản thân cô cũng không thể hiểu được.
Không nghĩ nhiều nữa, cô đứng dậy lại ngó nghiêng một chút, theo cảm tính cô chọn một hướng để đi.
- Tiêu Hàn, tốt nhất anh đừng có chuyện gì, nếu không Thượng Vũ tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Tiêu Hàn nhìn vào cánh rừng đen sâu trong kia, anh thật sự vô cùng lo lắng cho cô. Anh thật lòng không hề muốn cô gái nhỏ của mình phải chịu bất kì đau đớn hay tổn thương nào.
Ngay cả khi cô vẫn còn là Thái tử phi, chỉ cần cô bệnh anh đã lo đến sốt vó thì đừng nói đến chuyện cô hôm nay bị lạc một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-duyen-kiep-nay-gap-go/259750/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.