" Khuynh Thành, nàng đừng chết, Khuynh Thành "
Tiếng hét đau thương cùng cực xé tan cơn ác mộng của Thượng Vũ, giật mình tỉnh dậy trên trán mồ hôi ướt sũng, cô phải lắc lắc đầu nhỏ mấy lần mới khiến bản thân tỉnh táo trở lại.
Lại nhìn xung quanh, cô bay đã được lâu rồi, không biết bây giờ đã di chuyển đến đâu.
Cửa khoang máy bay được mở, Tiêu Hàn đi vào trong. Lại nhìn thấy cô đang ngây ngốc ngồi đó, trên mặt rất khó coi. Nhíu nhíu mày kiếm, anh hỏi:
- Em làm sao vậy Thượng Vũ?
Cô giật mình, lau lau trán, ủ rũ thở dài:
- Tôi không sao chỉ là gặp ác mộng thôi.
Tiêu Hàn lại cau chân mày chặt hơn:
- Ác mộng sao, trong mơ em lại bị ai đánh à?
Thượng Vũ khó chịu, cô lên tiếng:
- Nếu bị ai đánh tôi đã chẳng nói, lại cứ mơ vớ vẩn làm Thái tử phi, đáng bực mà.
Ý cười trên môi Tiêu Hàn tắt ngắt, cả người anh run run, thần sắt lo sợ đến cực điểm. Nhưng lại vờ như không có gì, anh hỏi:
- Có chuyện đó nữa sao?
Thượng Vũ gật gật:
- Ừ toàn mơ thấy những chuyện kì lạ, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác rất chân thật.
Nói rồi cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, để Tiêu Hàn ngồi ở đây với mớ suy nghĩ phức tạp đến đau lòng.
2 tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay tư nhân của Trấn Đạc. Từ xa đã nhìn thấy một đoàn người đợi sẵn, Tiêu Hàn nắm tay Thượng Vũ đi xuống trước.
Đoàn người kia tiến lên, người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-duyen-kiep-nay-gap-go/259749/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.