1 tuần sau, công việc của cô ở Tiêu thị rất nhàn rỗi hay phải nói là cực kì nhàn rỗi. Mỗi ngày cô chỉ việc đến công ty, chào hỏi Tiêu tổng thần thánh cùng xem phim hết ngày. Có khi còn được các phòng ban dưới tặng chút lễ lộc. Ai da, ai không nhận chứ cô là cô nhận hết. Tiêu Hàn đã nói cô thích thì cứ nhận cơ mà. Việc cô nói với anh hôm trước, trên cơ bản cũng chưa có thực hiện vì cô cảm thấy chưa đến lúc nhưng còn về phần điều kiện kia thì.... cô có cảm giác phải hiến thân thay tiền rồi. Nhưng ôi nếu thế thật thì cô cũng chẳng lo, Tiêu Hàn giàu có đẹp trai đến thế cơ mà. Có hiến thân thì tính ra cô vẫn lời...à không là vô cùng lời đấy chứ!!! Hôm nay sau giờ tan làm, Trương Lân có gọi cho cô, hắn ta muốn mời cô đi ăn nhưng cô đã từ chối vì thực sự cô bây giờ đang ăn tối cùng với Tiêu tổng làm gì có thời gian trống để đi với hắn? Ngồi trên tầng cao nhất của tòa nhà trọc trời, Thượng Vũ hết ngó đông lại ngó tây. Ôi mẹ ơi... cả tầng thượng đều được Tiêu tổng b..bao! Cái tư vị 2 người ngồi ăn, 10 người phục vụ nó có phần kích thích đến ghê người. Tiêu Hàn gương mặt thoải mái nhàn nhã, anh cứ hết nhìn Thượng Vũ ăn lại nhìn cô uống, từ nãy đến giờ đã 10 phút... - Thượng Vũ, em ăn như ma chết đói, kiếp trước em không được ăn đầy đủ à? Thượng Vũ miệng nhai miếng thịt bò nhỏ chín vừa tới: - Tiêu tổng anh nói đúng đấy, kiếp trước tôi làm gì được ăn ngon. Tiêu Hàn nheo nheo mi tâm, anh nghiêm giọng hỏi: - Em nói gì? Thượng Vũ biết mình có phần lỡ lời, cô vội chữa cháy: - À ý tôi nói là món bò ở nhà hàng này ngon như thế, tôi đến bây giờ mới được ăn. Nói rồi cô lại cười hì hì tiếp tục bữa ngon, để mặc cho Tiêu Hàn ngồi một mình với bao nhiêu suy nghĩ phức tạp. Ăn tối xong, Tiêu Hàn đưa cô về lại chung cư, trước khi lên phòng, Thượng Vũ một lần nữa nhắc đến vấn đề giao dịch hôm trước: - Tiêu tổng, cuộc hẹn này có được tính là bắt đầu cho cuộc giao dịch của chúng ta hay không? Anh nhìn cô, trong mắt ý lạnh lẽo dần dần lan tỏa: - Em muốn trả thù ai? Nhắc đến việc trả thù, cả người Thượng Vũ căng như dây đàn,toàn thể máu huyết đều muốn đông cứng lại. Cô hận, kiếp này thật sự cô rất hận. Nặn nề thở ra, cô gằn từng tiếng: - Trương Lân...một nhân viên cấp dưới của anh. Tiêu Hàn thoáng giật mình, hai tay anh để trên vô lăng như siết rất chật. - Được. Thượng Vũ lúc bấy giờ mới như khôi phục lại trạng thái bình thường, cô có phần ngạc nhiên khi Tiêu Hàn không hỏi nguyên nhân vì sao. Nhưng như thế cũng hay, cô không cần phải giải thích nhiều. Vì nói cho cùng sau khi cô trả thù Trương Lân cùng Bích Y thì mối quan hệ giữa cô và anh cũng chấm dứt. - Được. Nhưng điều kiện của anh là gì vậy Tiêu tổng? Tiêu Hàn nhàn nhã ngã ra ghế lái, bộ dạng đẹp trai bất cần đời của anh chút nữa đã làm cho Thượng Vũ chảy máu mũi. A a kiếp trước cô không mê trai đẹp nhưng kiếp này cũng không phải như thế a. Anh cứ một bộ dáng dụ mị như vậy chắc có ngày cô làm nên chuyện tội lỗi mất... Khép hờ mắt, Tiêu Hàn cười nhạt, nói: - Tôi chưa nghĩ ra, chuyện đó để sau đi. Tôi sẽ cho người để mắt đến người tên Trương Lân. Thượng Vũ gật đầu lia lịa, cô có thể đóng kịch giỏi với bất cứ ai nhưng riêng ở trước mặt Tiêu Hàn cô lại như con mèo nhỏ ngoan ngoãn nghe lời. Đã đôi lần cô suy nghĩ không biết là do khí thế áp bức người quá mức mãnh liệt của Tiêu Hàn làm cô bị yếu thế hay là do một lý do kì lạ nào nữa. Có đôi khi cô cũng không thể hiểu hết bản thân mình. Bước xuống xe, Thượng Vũ vẫn không quên quay lại cúi đầu chào Tiêu Hàn. Chào xong cô lại một đường thẳng đi lên phòng, đến khi vào nhà, bật đèn sáng, cô còn cố ý nhìn xuống thì hóa ra Tiêu Hàn đã đi từ khi nào. Trong lòng có một chút cảm giác bịn rịn khó nói nên lời. Cô không hiểu tại sao? Cô kiếp trước vốn cũng không bịn rịn vào Trương Lân như thế! - Điện hạ, ngài nạp phi sao? Trong cung điện sang trọng, dưới ánh đèn yếu ớt, môt người đàn ông dung mạo không hề thua kém hoa đang ngồi đó. Hắn cứ mãi ngước nhìn đâm đâm người con gái trước mặt, mãi một lúc lâu sau hắn mới trả lời: - Phải. Ta là Thái tử, việc nạp phi không thể tránh khỏi. Cô gái khẽ chớp đôi mi cong dày, cô mím môi, buông một lời chấp nhận: - Được. Theo ý của Thái tử vậy. Người đàn ông mặc hắc bào đen hai tay co thành nắm, hắn nheo đuôi mắt, trong giọng nói mang vài phần bực tức: - Thái tử phi, đó là cung quy hoàng gia, ta cũng thể nào cãi lại được. Nhưng ta đã đảm bảo với nàng, vị trí Thái tử phi của nàng sẽ không ai có quyền lung lay được. Chẳng lẽ như vậy đối với nàng vẫn chưa đủ sao? Cô gái mở bờ môi đỏ mộng, vẻ đau buồn không giấu được vào mắt: - Thần thiếp đã hiểu, xin điện hạ không cần tức giận. Kiếp này thần thiếp là Thái tử phi cao quý, tất cả đều nhờ vào vinh sủng của điện hạ, thiếp không có lời nào chống đối. Xin điện hạ bớt giận. Người đàn ông càng nghe càng nổi giận, hắn ta đứng phắt dậy, gương mặt nghiêm túc mà giận dữ: - Khuynh Thành, nàng càng ngày càng xảo miệng. Ta đã nói chỉ yêu mình nàng thì ta sẽ không nuốt lời. Tại vì sao nàng lại không chịu buông bỏ, đừng quên ta là Thái tử đương triều Tống Văn. Cô gái xinh đẹp mặc cung trang hồng nhạt cả người khẽ run run, môi buộc lòng nở nụ cười đúng mực: - Vâng. Thần thiếp đã nhớ rõ, đêm đã khuya phiền điện hạ hồi Sùng Điện nghỉ ngơi, hôm nay thần thiếp thân thể bất tiện. Người đàn ông đảo mắt nhìn nàng, hắn mím chặt môi, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời. Mãi một lát sau, nàng vẫn không ngước đầu lên nhìn hắn. Khó chịu trong lòng, hắn nâng bước chân rời đi: - Được. Phúc tử, bãi giá Đông Sương điện. Thân ảnh người đàn ông vừa rời đi, nàng vô thức ngã ngồi xuống giường. Nạp phi? Nạp một sườn phi, lại nạp một trắc phi, đến tột cùng lời hứa trước kia của chàng là như thế nào? Danh vị Thái tử phi ta không cần, danh vị Hoàng hậu tương lai ta cũng không cần. Ta cần..cần..trái tim của chàng! ...................................... Thượng Vũ khẽ bật ngồi dậy, trên má cô còn vươn lại vài giọt nước mắt. Tay đưa lên ngực xoa xoa, chỗ này tại sao lại...đau đến như thế? Trấn an tinh thân một lát, Thượng Vũ bước xuống giường đi đến phòng bếp uống một cốc nước. Giấc mơ khi nãy tại sao lại chân thật đến như thế? Cô gái khi nãy là cô sao? Còn nữa vị Thái tử kia tại sao lại là Tiêu tổng? Cảm giác đau lòng vẫn còn vươn lại, cô lại xoa xoa nơi lồng ngực đang đập thình thịch kia. Có đau xót, có thất vọng, có tổn thương.... Đây đã là lần thứ 2 cô mơ thấy mình trở thành Thái tử phi của Tiêu Hàn. Mỗi lần mơ là mỗi lần đau xé tâm can, cô rốt cuộc đã xem bộ phim này khi nào để rồi mơ nhưng tại sao bộ phim này lại dày vò nữ chính đến như thế? Sáng ngày hôm sau Thượng Vũ đi làm có chút muộn. Cô uể oải đi đến công ty, trước cổng vào cô gặp được Trương Lân. Nhìn thấy cô hắn ta đi nhanh tới, trên tay là một ly cà phê cappuchino nóng hỏi. Đưa cho cô, hắn tươi cười: - Cho em, em nhận đi. Anh thấy tinh thần em hôm nay không được thoải mái, em bệnh à Thượng Vũ? Đưa càphê cho bà à? Tên Trương Lân đáng chết.... Thượng Vũ nở nụ cười niềm nở, cô dửng dưng trả lời: - Cảm ơn anh nhưng tôi không uống caphê. Đang định đi vào thì lại bị Trương Lân nắm tay kéo lại, cô thoáng bực mình. Lại nghe Trương Lân nói: - Thượng Vũ, em còn giận anh việc ở hôm phỏng vấn à? Anh biết anh có hơi quá lời nhưng cũng chỉ vì anh có chút ngạc nhiên thôi, em đừng để trong lòng. Cô nhìn hắn, cảm giác rất muốn bay ra đấm cho hắn mấy phát. Cô giận hắn à? Haha bà đây là hận, là hận đấy.. Đang định mặc kệ hắn thì cô nhìn thấy Bích Y đang đi từ xa tiến vào. Haha, lần này cô phải chọc điên con yêu nữ kia một phen mới được. Kiếp trước ả lả lơi trước mặt cô, kiếp này cô cũng nên đáp lễ một chút chứ. Thượng Vũ nhìn Trương Lân, đợi cho Bích Y tiến vào nhìn thấy hai người. Cô lại niềm nở nhận ly ca phê, lại cố ý hắc đổ ly ca phê xuống đất khiến cho giày và chân dính vài mảng cà phê sữa nâu nâu. Trương Lân hốt hoảng, hắn ta vội khom người xuống, tìm chiếc khăn tay mà Bích Y đã tặng nhanh nhẹn lau những vệt ca phê cho Thượng Vũ. Một màn đó Bích Y nhìn thấy rõ, ả ta trừng to hai mắt, đến khi xác định đích xác đó là Trương Lân thì ả ta mới nhanh chân mà chạy đến. Vừa đến nơi cũng là lúc Trương Lân đã lau xong cho Thượng Vũ. Thượng Vũ bây giờ gương mặt đang ửng đỏ vì nóng, lại thêm phần áy náy. Cô luôn miệng ríu rít cảm ơn Trương Lân, cả người buông bớt ngạo khí khiến cô trở nên nhỏ nhắn yểu điệu hơn bao giờ hết. Bích Y nhịn hết mức mới không tiến đến mà dằn lấy Trương Lân. Ả ta lại nhìn nhìn xung quanh, thấy mọi người trong công ty đang đi vào rất đông nên cũng không dám làm bậy. Lại ôm cục tức trong người, ả ta tiến lại, lời nói có phần gai góc: - Nhìn từ xa tưởng ai, hóa ra là chị Thượng Vũ. Thượng Vũ cười cười, lại như tỏ vẻ ái ngại nhìn Trương Lân. Bích Y lại càng điên tiết, ả đi đến ôm lấy tay Thượng Vũ, cố tình nói lớn: - Ô chị Thượng Vũ, chị làm đổ ca phê à, có sao không? Trương Lân anh mau mau đưa em khăn giấy. Nhìn thấy xung quanh mọi người có vẻ tò mò, Thượng Vũ cũng không sợ. Cô mỉm cười nhìn Bích Y: - Không sao, nhờ có anh Lân lau giúp, tôi bây giờ không sao rồi, cảm ơn cô Bích Y. Bích Y cả người tức đến khó chịu, ả ta cứ nghĩ nếu nói như thế cô sẽ áy náy mà trốn tránh việc được Trương Lân lau giúp. Ai ngờ Thượng Vũ lại không sợ mất danh tiếng, Bích Y thầm mắng rủa Thượng Vũ mặt dày, dáng dấp hồ ly tinh. Nhìn nhìn Trương Lân đang cười rất tươi, Thượng Vũ thoáng hài lòng. Kiếp trước khiến cô sống không được chết cũng không yên thì kiếp này cô sẽ trả lại gấp bội. - Thôi, tôi phải vào trước còn có việc cần làm. Cảm ơn anh nhé Trương Lân, nếu có dịp mời anh đi ăn một bữa. Nói rồi cô quay gót đi vào trong,không quên tặng cho Bích Y một nụ cười thân thiện. Đi đến gần cửa xoay, cô vẫn còn nghe được tiếng Bích Y đang nũng nịu: - Sao anh lại dùng khăn em tặng để đi lau giày cho người khác. - Trương Lân anh như thế là thế nào. Thượng Vũ cũng không quản, cô cứ thế cư nhiên bước đi hiên ngang vào trong. Trưa hôm ấy ở mạng nội bộ Tiêu thị tràn ra một loạt tin tức nóng hỏi. Có người chụp được ảnh khi Trương Lân đang lau giày giúp Thượng Vũ. Bức ảnh kia chụp mờ mờ gương mặt cô gái, chỉ rõ được mặt Trương Lân. Ai nếu nhìn thấy một màn khi sáng đều sẽ biết rõ cô gái xinh đẹp trong ảnh là ai, còn ngoài ra những người khác vẫn đoán non đoán già tung tích cô gái may mắn trong ảnh. Việc này khiến Bích Y tức đến tái cả mặt, ả trước kia ghét Thượng Vũ bây giờ lại càng ghét hơn. Nhưng như thế Thượng Vũ lại càng thích. Tầng 42. Trong phòng CEO. Tiêu Hàn đang nghiêm túc xem các tập hồ sơ về Kình, gần đây có một tổ chức sát thủ vừa thành lập có mục tiêu cạnh tranh với Kình. Đã ra làm ăn, Tiêu Hàn không lo không dẹp được tôm tép nhưng đau đầu một chút, tổ chức này hoạt động kín, khá thần bí. Xem ra anh vẫn nên điều tra kỹ một chút mới được. Nheo nheo mi tâm, ngã ra ghế dựa, lại nhìn thấy Thượng Vũ đang ngã vật ra bàn, hai mắt nhắm nghiền lại. Bất giác anh khẽ lắc đầu, trên môi lại mang ý cười rất đậm. Cô vẫn như thế, vẫn tự do tự tại mèo lười giống hệt khi cô còn ở trong cung của Hoàng tổ mẫu..... Nhịn không được, anh khẽ đi đến gần bàn của cô, khom người xuống một chút nhìn kỹ vào gương mặt cô. Một ít nước dãi vừa khéo động nơi khóe môi, Tiêu Hàn đưa tay lau nhẹ cho cô lại. Lại đưa ngón tay vừa lau ấy lên môi mút một chút.... Vị ngọt.....đã bao lâu rồi anh chưa được thưởng thức vị ngọt ngào như này? 10 năm, 100 năm hay đã gần 1000 năm???? Thượng Vũ khẽ run người, cô như có dấu hiệu sắp tỉnh. Lại vương tay một cái thật dài, đang còn say ngủ cô giật mình khi bị một lực mạnh nắm lấy tay lôi dậy. Đến khi hoàn hồn được, cô nhận ra mình đang được bao gọn trong vòng tay môt người. Ngước mắt lên nhìn, hóa ra đó là Tiêu Hàn! Cô lo sợ, mắt không dám nhìn vào anh, hai tay lại đang khóa chặc trước ngực anh. Cô cứ cúi đầu xuống, dán cả khuôn trán cao vào người Tiêu Hàn. Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trầm ấm: - Tiêu Hàn tôi bỏ tiền thuê nhân viên đến công ty để ngủ à? Thượng Vũ bị bắt chẹt, đầu cô cúi xuống càng sâu. - Tôi hỏi sao em không trả lời? Thượng Vũ bây giờ mới lấy hết can đảm ngước lên nhìn anh, cô lí nhí nhỏ trong miệng: - Xin lỗi Tiêu tổng, sau này tôi không....không ngũ gật trong giờ làm việc nữa. Tiêu Hàn nín cười, anh lại siết cô chặc thêm một chút nữa, khiến cả người cô dán sát không kẽ hở vào người anh. - Tôi hỏi em câu hỏi nào, tại sao em lại xin lỗi tôi? Thượng Vũ tim đập thình thịch, cô lấp ba lấp bấp: - À..tôi...anh..hỏi lại đi Tiêu tổng, tôi nghe không rõ. Vừa dứt câu, cô đã bị Tiêu Hàn nhấc bổng cả người lên, tiếp sau đó anh ngồi xuống chiếc ghế nhỏ của cô, còn cô lại đang ngồi dạng hai chân trên người anh. Tư thế này..... e hèm có chút máu thịt rồi đây, không phải hôm nay cô sẽ thất thân đấy chứ? Huhu... Thượng Vũ xấu hổ, cô níu hai chân vào hai bên bắp chân Tiêu Hàn, tay lại ôm chặc lấy eo của anh. - Tiêu tổng, đây là ở công ty..ty mà. Tiêu Hàn cười gian xảo: - Ừ công ty của tôi. Hết nói nỗi, cô lại giãy nãy muốn leo xuống nhưng càng uốn éo thì Tiêu Hàn lại ôm cô sát lại gần anh hơn. - Thượng Vũ, em vẫn cứ thích uốn éo như vậy tôi không biết được một lát sau tôi sẽ làm gì em đâu đấy. Nghe đến đây, Thượng Vũ im bật, cô không dám nhích lung tung lại không dám nói cái gì. Mãi một lát lâu sau đó, cô mới nghe anh hỏi: - Sao em lại gầy đến thế? Gầy? Cô đây là gầy quá sao? Không phải bọn đàn ông đều thích những cô gái gầy à? - Tôi gầy à? Tiêu Hàn gật đầu, anh lại đưa tay bóp eo cô, hai mắt tối sầm lại: - Em ăn uống kiểu gì sao để xương muốn chòi ra ngoài da như thế? Ôi mẹ ơi, đây là vòng eo con kiến, là vòng eo con kiến đó. Sao đến miệng anh lại thành ra như những nhân vật kinh dị máu me be bét thế này? Tiêu Hàn lại bẹo má cô, anh bực dọc: - Cả má cũng gầy đến nổi chạm được đến răng, em thiếu tiền ăn à? Lại nhìn xuống chân cô, đôi chân dài thon trắng mịn màng. - Cả chân cũng quá nhỏ rồi, cứ như que củi di động. Em..em..em thực sự là không có tiền để ăn sao? Thượng Vũ trong lòng như muốn điên lên, cô thiếu chút nữa đã lệ đẫm mặt. Để có được vóc dáng chuẩn đẹp thế này, cô phải đổ biết bao nhiêu thời gian vào luyện tập, ai cũng khen xinh chỉ riêng tên Tổng tài này lại chê gầy? Hay gout phụ nữ của những người đàn ông có tiền là mũm mỉm đầy đặn. A..a..có lý! Thượng Vũ hai tay tự xoa xoa eo mình, cô cố lấy lại một chút danh dự vốn đã mất sạch: - Tiêu tổng à, đây là eo con kiến đấy. Tiêu Hàn nhướng mi: - Eo con kiến? Thượng Vũ thật thà gật đầu, lại thấy Tiêu Hàn nheo nheo mắt nhìn, anh hỏi: - Con kiến cũng có eo sao? Ôi ông trời ơi!!! Tiêu tổng của tôi là người của cõi nào vậy???? Cô bất lực nhìn chằm chằm Tiêu Hàn, trong mắt mang quá nhiều tia đau đớn. - Ngài Tiêu, ngài chưa từng có bạn gái à? Tiêu Hàn gật đầu, miệng lại có vẻ khó nói: - Cũng không hẳn. Cô lại hỏi tiếp: - Bạn gái ngài có chút da thịt quá đà à? Tiêu Hàn lại có phần không biết nói như thế nào. Người hỏi hỏi một ý mà người nghe lại nghe theo một kiểu. Ô ô..... - À không.... tôi không biết. Thượng Vũ vỗ trán vài cái, cô đang rất nghi ngờ, có lẽ nào Tổng tài của cô là gay? Đang định hỏi thêm thì ngoài cửa có tiếng cười ha hả, tiếp sau đó là tiếng mở cửa vang dội kèm theo âm thanh lãnh lót. - Tiêu Hàn tôi ma...ng... Chưa nghe được hết câu, cả gian phòng gần như yên tĩnh, yên lặng đến nổi con muỗi bay ngang cũng có thể tính được vận tốc trung bình một ngày bay của nó. Sau đó một tiếng hét vang dội vang lên: - ĐÓNG CỬA LẠI. NGAY!!!! Lạc đang đứng gần cửa, anh nhanh tay đóng ầm cửa lại. Không khí trong phòng lại trở nên im ắm đến kinh dị. Cuối cùng vẫn là Phương Hạo đánh tiếng phá tan cục diện: - Tiêu Hàn, cậu đang tạo người trong phòng làm việc à? Không nói nghe còn được, nói ra lại khiến không gian thêm ghê người. Lạc cùng Phiêu lui lại đứng cách xa Phương Hạo ra một chút. " Ầm ", một tiếng đổ vỡ vang lên, may là Phương Hạo né kịp không lại ăn cả chậu hoa xương rồng vào đầu. Thượng Vũ nãy giờ xấu hổ đến tím mặt, cô không dám ngẩn cao đầu, hiện giờ đang ghì chặt vào ngực Tiêu Hàn. Tiêu Hàn một tay ôm cô vào lòng, tay kia lại xoay người đỡ cô đứng dậy. Phương Hạo bây giờ mới nhìn rõ được mặt cô, anh ta đi đến gần, xuýt xoa vài tiếng: - Mỹ nhân, là tiểu mỹ nhân nha, Tiêu Hàn mắt của cậu cũng không bị ung nhọt a. Lạc nghe Phương Hạo nói, cả người anh nổi cả da gà, không thể hiểu được tên Hạo thiếu này tại sao lại nói năng lung tung đến như vậy? Tiêu Hàn nheo mắt, môi phun ra vài chữ có trọng lượng: - Phiêu, đưa tên đầu heo này đi sát hạch lại lần nữa đi. Phương Hạo nghe đến 2 từ sát hạch, cả người anh nổi cả gai óc. Phải nói kì sát hạch của Kình năm đó đã khiến anh đổ biết bao nhiêu là cc máu, nghĩ lại anh vẫn còn khiếp sợ. Xua tay lia lịa, Phương Hạo vừa nói vừa cười: - Không cần đâu, không cần đâu. Tiêu Hàn kéo Thượng Vũ đi lại ghế nhỏ, anh kéo cô ngồi xuống, bản thân anh lại đứng kế bên, anh đút hai tay vào túi quần, đanh mặt, hỏi: - Đến đây là có việc gì? Lạc tiến lên, anh lại nhìn nhìn Thượng Vũ, cô cũng như hiểu được ý bèn đứng dậy đi ra ngoài. Rất nhanh lại bị Tiêu Hàn kéo lại, anh nói với Lạc mà cũng như là tuyên bố với bộ ba hậu vệ: - Người nhà, cô ấy không có gì đáng ngại. Thượng Vũ ngạc nhiên nhìn Tiêu Hàn, anh lại cười cười xoa đầu cô. Phiêu huých tay Lạc ý bảo anh nói tiếp. Lạc gật đầu, trong lòng có vài phần như xác định chắc chắn: - Tiêu tổng, đã đến giờ. Tiêu Hàn gật đầu, lại nhìn đến Thượng Vũ, anh trìu mến hỏi: - Em đi không? Thượng Vũ hai mắt tròn xoe hỏi lại anh: - Đi đâu? Anh khẽ mỉm cười: - Đi làm quen với thế giới của tôi! Trong vô thức, Thượng Vũ gật đầu, cô như không kịp suy nghĩ mà gật đầu. Đến cô sau này cũng cảm thấy mình khi ấy.....rất lạ. Tiêu Hàn hài lòng mỉm cười, anh nắm tay cô kéo dậy: - Được. Em đã chấp nhận điều kiện của tôi, tôi cũng sẽ tiến hành giao dịch như tôi đã hứa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]