Một chưởng tựa đao xé gió lao tới.
"Tam tỷ, sao tỷ lại động thủ! Trầm Hương đánh một trận dưới núi Trấn Ma, toàn thân kiệt sức nên mới ngất xỉu, không liên quan đến Dương Tiễn!" Na Tra ở một bên vội vàng nâng thương chắn trước mặt Dương Tiễn.
Đòn tấn công bị một câu giải thích đánh tan, trở nên nhu nhược yếu ớt. Dương Thiền sửng sốt không biết nên phản ứng thế nào, cổ họng nàng đắng chát, vô ý thức nhìn về phía Dương Tiễn.
Khuôn mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì, cứ như tất cả những chuyện xảy ra đều không liên quan đến hắn.
Hai người mải giằng co, cuối cùng vẫn là tiểu Ngọc chủ động giúp Dương Tiễn đỡ Trầm Hương lên giường, kết thúc trò khôi hài.
Từ trận chiến lần trước, Bảo Liên Đăng vì hao hết dầu thắp nên bị cất đi. Tiểu Ngọc không tinh thông y lý, thấy Trầm Hương hôn mê bất tỉnh chỉ có thể cậy nhờ nó.
"Không cần." Dương Tiễn đoán được ý định của tiểu Ngọc bèn ngăn cản. Hắn đặt tay lên cổ tay của Trầm Hương, pháp lực thuần khiết chảy ra từ đầu ngón tay dọc theo kinh mạch toàn thân, như một dòng nước ấm vực dậy ngọn cỏ non khô héo, giúp ổn định pháp lực của Trầm Hương.
Một lúc sau, Dương Tiễn thu tay, dặn dò Dương Thiền: "Muội trông chừng nó."
Dương Thiền không dám nhìn Dương Tiễn, chỉ lí nhí đáp lại một câu, cúi gằm mặt lướt qua chỗ hắn, đến bên giường kiểm tra Trầm Hương, sau đó trấn an tiểu Ngọc một vài câu.
Một vài sợi tóc đen rũ xuống bên má Dương Thiền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-doc-ngan-nam-nhu-mot-cai-chop-mat/1060551/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.