Chương trước
Chương sau
Edit: Lacey
Chu Du hốt hoảng, cô sợ tên tiểu bạch kiểm này quay đầu liền nói cho Ngô Tú Trân để lập công.
Đây là một ý nghĩ khác thực tế, bởi vì hiện tại hai người bọn họ có quan hệ tiền tài và thể xác, người mà tiểu bạch kiểm muốn cống hiến hiển nhiên cũng là mẹ của cô.
Nhưng nếu để Ngô Tú Trân biết được cô trốn tiết tự học buổi tối thì cô sợ rằng tuần sau cô sẽ phải học bổ túc từ thứ bảy mất.
Đặng Dạ Tư vừa thấy tình huống lúc này không đúng lắm, nhìn nhìn Tôn Hoài Cẩn, lại nhìn Chu Du, sau đó nói:
"Lão Tôn, đến đây giúp tôi chỉnh lại cái này, nó không phát ra âm thanh."
Tôn Hoài Cẩn nhìn Chu Du tự biết mình đuối lí chột dạ không lên tiếng, anh không nói gì, trực tiếp vào hậu trường.
Tôn Hoài Cẩn là người được Từ Tử Thịnh gọi đến trợ giúp sau khi anh ta bị Đặng Dạ Tư vứt bỏ, nhưng nếu sớm biết rằng lần biểu diễn này của anh ta là biểu diễn cho Chu Du xem thì Tôn Hoài Cẩn sẽ không tới.
Vào tới hậu trường, anh chỉ điều chỉnh mấy cái thì microphone một lần nữa nói nghe được, ánh mắt của Từ Tử Thịnh nhìn anh giống như đang nhìn Chúa cứu thế vậy:"Lão Tôn quá đáng tin cậy, mạnh sơn so với Tiểu Đặng Tử nhiều."
Tôn Hoài Cẩn không lên tiếng, chờ Từ Tử Thịnh đi khỏi mới quay đầu nhìn thấy Chu Du theo sau anh vào hậu trường.
"Làm sao?"
Giọng nói của anh trời sinh lạnh lùng, nhiều khi chỉ cần nói một câu thôi đã nghe ra sự không vui của anh.
Chu Du bẹp bẹp miệng, một bộ dáng nghiêm túc chịu phạt:"Là em trốn tiết tự học buổi tối, em biết em làm như vậy là không đúng, sau này em cũng không dám làm vậy nữa, anh đừng nói cho mẹ em được không?"
Thái độ nhận sai của cô rất thành khẩn, nhưng cảm xúc của Tôn Hoài Cẩn một chút cũng không được trấn an.
Anh mấp máy môi:"Em vì xem Từ Tử Thịnh biểu diễn, rõ ràng biết như vậy là không đúng mà vẫn làm, vậy em hẳn đã biết khi bị phát hiện hậu quả sẽ như thế nào."
"Em không phải..." Chu Du vốn dĩ muốn nói chính mình không phải đến để xem Từ Tử Thịnh biểu diễn, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không cần phải giải thích:"Thầy Tôn, hai chúng ta chỉ là người dưng..."
"Người dưng?"
Tôn Hoài Cẩn cũng nghẹn một hơi, không trả lời câu nói của cô.
"Chu Du, em thích Từ Tử Thịnh à?"
Chu Du vừa sửng sốt vừa có chút ủy khuất, cô không hiểu được cái này có liên quan gì đến thích, vừa rồi nhiều người ở đây như vậy, cô sao có thể nói thẳng "A, không phải, em đi cùng Lý Triệt Triệt tới, không phải đặc biệt tới xem anh."
Huống chi Từ Tử Thịnh vẫn luôn đúng mực, chưa làm ra cái gì quá mức, Chu Du vẫn luôn nghĩ ngày nào đó có thể làm bạn với anh ta.
"Nếu em thích Từ Tử Thịnh, vậy thì em không nên làm mấy việc dễ khiến người khác hiểu lầm với tôi."
Anh nói một cách nhẹ nhàng, cũng không có ý trách cứ, nhưng hốc mắt của tiểu cô nương lại vì một câu đó mà đỏ lên, khuôn mặt trái xoan nho nhỏ chôn trong khăn quàng cổ màu hồng, nhìn như chỉ to bằng một bàn tay.
Tôn Hoài Cẩn vừa thấy hai mắt cô ứa nước mắt lại càng thêm tâm phiền ý loạn, ném xuống một câu:"Em yên tâm, tôi sẽ không báo cho mẹ em biết." xong liền xoay người đi sang một hướng khác của hậu trường.
Một đường Chu Du đều đi theo, theo tới cầu thang thoát hiểm, Tôn Hoài Cẩn mới trở tay đem cửa đóng lại, hỏi cô:"Em rốt cuộc muốn thế nào?"
Chu Du cũng không biết.
Cô không biết chính mình vì cái gì lại theo anh ra tới đây, chỉ là lúc đó chân còn nhanh hơn não.
Cô trề môi, giọng nói đều mang theo nức nở:"Em muốn anh không tức giận..."
Chu Du không biết tại sao cô lại hoảng loạn chỉ vì Tôn Hoài Cẩn tức giận, vừa nãy thậm chí việc Ngô Tú Trân phẫn nộ cô cũng ném ra sau đầu, nhìn bóng lưng anh đi ra ngoài, cô phảng phất có cảm giác hoảng sợ và vô lực khi bị người khác vứt bỏ.
Cô gái đi đến trước mặt anh, cẩn thận mà nắm lấy ống tay áo của anh:"Hôm nay là Triệt Triệt muốn tới gặp Đặng Dạ Tư, là em đi cùng cô ấy, em cũng không biết Từ Tử Thịnh hôm nay có biểu diễn..."
Trái tim của Tôn Hoài Cẩn đã chùng xuống lại được câu nói nức nở mềm mại của cô kéo lên.
"Vậy vì sao lúc nãy em không nói?"
Anh kiềm chế giọng điệu của mình, che giấu nó vào sâu trong góc khuất.
Tiểu cô nương trề môi, đôi mắt chớp chớp, một giọt nước mắt liền từ hốc mắt chảy ra.
"Bởi vì, bởi vì..."
Cô nhìn Tôn Hoài Cẩn, huyệt thái dương giật giật.
"Anh lại không phải là người gì của em..."
Cảm xúc của anh như xuyên thủng trần nhà, Tôn Hoài Cẩn một tay kéo cô gái đến trước người mình, quay người đem cô đè lên cửa thoát hiểm, cúi đầu hôn xuống.
Anh thuần thục cạy mở khớp hàm của cô, mỗi một chỗ trong miệng cô anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, ở trong miệng cô tùy ý chêu trọc, thô bạo cuốn lấy đầu lưỡi của cô.
Chu Du không có chút khí lực nào để đáp trả anh, bị hôn đến mức trời đất tối sầm, nghẹn đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng, trời đất đang quay cuồng thì đôi môi được buông lỏng, giọng nói của Tôn Hoài Cẩn vang lên ở bên tai cô:
"Tôi hiện tại là rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.