Edit: Lacey Ngày đó làm xong, hai chân của Chu Du đau suốt một tuần lễ, từ lúc rời giường vào thứ hai đau đến lúc thứ sáu rời trường học. Lớp 12 thứ sáu có một tiết tự học buổi tối, nhưng lớp 10 và lớp 11 thì không cần, vậy nên Chu Du cùng Lý Triệt Triệt xen lẫn trong đám học sinh lớp dưới ra khỏi cổng trường. Hai người bọn cô liền quang minh chính đại như vậy mà thoát tiết tự học buổi tối. Bởi vì bọn họ muốn đến Đại học Tế thành để xem lễ kỉ niệm 100 năm ngày thành lập trường. 100 năm, một người cả đời khả năng đều không đến 100 năm, đại khái lãnh đạo của Đại học Tế thành cũng nghĩ như vậy cho nên lần kỉ niệm thành lập trường năm nay được tổ chức cực kì long trọng, mỗi một tiết mục diễn đều được sàng lọc kĩ càng, có thể biểu diễn một là chuyên ngành Nghệ thuật, hoặc là người toàn năng ở chuyên ngành khác. Đặng Dạ Tư thấy lần này tổ chức lớn liền tìm mọi cách lấy hai cái vé mời Lý Triệt Triệt đến xem, Lý Triệt Triệt lại túng quẫn, không dám một mình di chuyển bằng tàu điện ngầm, dứt khoát liền xúi giục Chu Du cùng cô ấy trốn tiết tự học tối thứ sáu. Lí do thoái thác của cô ấy là:"Thứ sáu thì giáo viên cũng muốn nhanh chóng tan tầm, nên cũng không đến lớp học kiểm tra, gan lớn thì no chết, nhát gan thì đói chết, nếu cậu không đồng ý mình...mình hiện tại liền quỳ xuống cầu xin cậu!" Hờ hờ, đúng là có bản lĩnh đấy. Vừa lúc Ngô Tú Trân không có ở nhà, buổi tối là Chu Đạt Sinh đến đón cô, vì thế chiều tối thứ sáu Chu Du đã gọi điện cho ba ba bảo sáng thứ bảy sẽ về, hai tiểu cô nương mỗi người tùy tiện ăn một cái bánh mì xong liền xuất phát. Tế thành đã chính thức bước vào mùa đông được một tháng rồi, thời tiết thực sự rất lạnh, trên cổ Chu Du quấn một chiếc khăn quàng cổ màu hồng, lại đeo thêm một đôi găng tay, nhưng dọc đường đi cô đều run cầm cập, một cái bánh mì ăn vào không thấm vào đâu, ủy khuất mà ngồi trên tàu điện ngầm:"Mùa đông không ăn mấy món nóng hổi, cảm giác giống như là chưa ăn gì vậy." Lý Triệt Triệt âm thầm đồng ý, sau đó nhắn tin cho Đặng Dạ Tư, hỏi anh ấy lát nữa có thể dẫn các cô đi ăn cái gì nóng hổi trước rồi mới đến lễ đường xem biểu diễn. Đầu kia, Đặng Dạ Tư còn đang giúp Từ Tử Thịnh kiểm tra lại thiết bị âm thanh, vừa thấy bọn Lý Triệt Triệt đang ở trên đường lập tức liền đem đồ ném vào trong tay Từ Tử Thịnh, tỏ vẻ chính mình không làm. Từ Tử Thịnh:"..." Cậu dứt khoát khắc mấy chữ trọng sắc khinh bạn lên mặt đi... Đặng Dạ Tư đến trạm tàu điện ngầm trước cổng trường đã nhìn thấy hai tiểu cô nương, sau khi dẫn các cô đi ăn một đống sườn phô mai đút lò và lẩu quân đội xong mới nhơs tới Từ Tử Thịnh đang một mình chịu khổ ở lễ đường. Lý Triệt Triệt không ngờ tới Từ Tử Thịnh thế nhưng cũng sẽ lên sân khấu, trên đường tới liền hỏi Đặng Dạ Tư:"Từ Tử Thịnh muốn biểu diễn tiết mục gì vậy? Anh ta không phải học thiết kế thời trang à, còn có sở trường đặc biệt khác nữa á?" "Đúng vậy, cậu ấy sẽ chơi ghi-ta, ca hát cũng không tồi, hồi trước đi huấn luyện quân sự, cậu ấy đã thể hiện tài năng của mình lúc đêm lửa trại." Đặng Dạ Tư nói:"Òahh, kết quả ngày hôm sau một đống em gái chạy theo muốn xin Wechat của cậu ấy, nhưng anh thấy phiền muốn chết! Hiện tại phòng ngủ của bọn anh đã không chịu được loại phiền toái này nên đã ra mệnh lệnh cẩm cậu ta không được ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt." Chu Du vừa nghe vừa tưởng tượng nam yêu tinh một mình ngồi trên sân khấu, chân dài bắt chéo đỡ đàn ghi-ta, ngoài ý muốn còn thấy rất thích hợp. Ba người đi vào lễ đường, bây giờ vẫn chưa có người đến xem, trên sân khấu vẫn đang diễn tập lại các tiết mục một lần cuối, Từ Tử Thịnh là người tiếp theo, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đặng Dạ Tư trọng sắc khinh bạn, trực tiếp từ trên sân khấu nhảy xuống, lại bởi vì thấy Chu Du đứng một bên, lời nói đến miệng rồi đột nhiên lại thay đổi:"Chu Du muội muội, lần trước anh rủ em mà em không đồng ý, tại sao hôm nay em vẫn tới thế, tới xem anh à?" Nhìn cái bộ dạng không biết xấu hổ của người này đi...Đặng Dạ Tư cuối cùng cũng không nhịn nổi mà chọc vỡ cái mộng tưởng màu hồng của anh ta, đem hộp đóng gói trên tay nhét vào trong ngực anh ta:"Tôi mua cho cậu một cái bánh kim chi với một lon Coca, cậu nhanh ăn đi, sắp đến lượt cậu rồi đấy." "Cả đời làm anh em tốt!" Từ Tử Thịnh lập tức liền quên đi mối thù trọng sắc khinh bạn vừa rồi, vui vẻ ra mặt mà tiếp nhận hộp đồ ăn, ánh mắt lại hướng về phía sau Chu Du:"Lão Tôn, cậu ăn cơm chiều chưa, tôi có bánh kim chi nè!" Chu Du quay đầu lại nhìn Tôn Hoài Cẩn đang đi tới, Lý Triệt Triệt đứng một bên nhiệt tình chào hỏi:"Chào học trưởng!" "Chào em." Tôn Hoài Cẩn lịch sự gật đầu, nhìn Từ Tử Thịnh đang đứng sau Chu Du mặt mày hớn hở không chút che giấu:"Đây là Chu Du muội muội, lần trước hai người đã gặp qua, hôm nay Chu Du đặc biệt tới xem anh biểu diễn, đúng không?" Chu Du không nhịn được cười lên tiếng, quay đầu lại nói cho có lệ:"Ừ ừ đúng đúng, là em tới xem anh biểu diễn." Tiết mục trước đó đã kết thúc, Từ Tử Thịnh lại bị kêu trở về chuẩn bị, anh ta chỉ có thể trước đem bánh giao cho Ngô Tú Trân, lần nữa trở lại sau sân khấu. Chu Du quay đầu lại vừa lúc đối diện với anh mắt của Tôn Hoài Cẩn: "Tôi nhớ rõ là hôm nay em có tiết tự học buổi tối mà?" Ánh mắt của anh không có cảm xúc gì, thái độ cũng rất bình thường, không khác gì ánh mắt gia sư dò hỏi tình huống ở trường của học sinh. đam mỹ hài Nhưng dù sao cũng là trốn học mà đến, Chu Du thấy chột dạ, một giây trước khi dời mắt đi vẫn thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của người đàn ông: "Trốn học?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]