Khi Từ Thanh Phàm sắp đi đến sảnh đường của Trường Xuân Cư, lại phát hiện cây cỏ hoa lá xung quang sảnh đường mười mấy năm nay vẫn tươi tốt đột nhiên không biết từ khi nào toàn bộ đều khô héo lại rôi! Càng là cho hắn khủng hoảng là, chỗ cửa lớn của sảnh đường Trường Xuân Cư còn treo hai bức trướng dài ba trượng và vô số đóa hoa trắng!
Nhưng điều này đều là sau khi có người chết bố trí linh đường mới xuất hiện thứ này!
Chẳng lẽ trong Trường Xuân Cư có người chết rồi sao?
Trong lòng của Từ Thanh Phàm bắt đầu hoảng sợ.
Bởi vì Lục Hoa Nghiêm một lòng hướng đến sự trường sinh mà tính cách lại cô tịch, cho nên Trường Xuân Cư đến bây giờ cũng chỉ có bốn người ở mà thôi, phân biệt là Từ Thanh Phàm, Lục Hoa Nghiêm sư phụ của hắn, Sư huynh Nhạc Thanh Nho, còn có một sư đệ mới đến là Nam Cung Thanh Sơn.
Người chết nhất định không thể là Nam Cung Thanh Sơn, hắn mới vừa qua hai mươi tuổi, “Khô Vinh Quyết” mà hắn tu luyện bởi vì trải qua nhiều lần sửa chữa của Lục Hoa Nghiêm cũng khác rất nhiều với sự tu luyện của Từ Thanh Phàm, an toàn hơn nhiều, hơn nữa dù là hắn chết rồi, lấy địa vị của hắn căn bản không thể làm cho sư phụ treo trước cửa bức trướng ba trượng như vậy.
Chẳng lẽ là sư huynh Nhạc Thanh Nho? Cũng không có khả năng lớn. Tuy Nhạc Thanh nho hiện nay đã 125 tuổi rồi, nhưng lấy tu vi là tích cốc kỳ của hắn bây giờ, cũng xa lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-dao-cau-tac/19528/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.