“Cạch ~ cạch~ cạch” Từ Thanh Phàm sau khi đến trước cửa phòng của Lục Hoa Nghiêm, trước tiên là chỉnh lại y phục, sau đó dùng ngón tay gõ nhẹ lên cửa mấy cái.
“Là Thanh Phàm phải không? Vào đi.” Trong cửa truyền ra một âm thanh già nua.
“Vâng.” Từ Thanh Phàm sau khi nghe được âm thanh của Lục Hoa Nghiêm cung kính đáp một tiếng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Trong phòng một người xếp bằng trên giường, sau lưng là cửa sổ, ngoài cửa ánh mặt trời của buổi hoàng hôn lọt qua khung cửa chiếu lên thân người, dưới ánh sáng phản chiếu tỏ ra vẻ mặt cửa người đó hết sức mơ hồ.
Sau khi Từ Thanh Phàm đẩy cửa tiến vào, đứng ngay ngắn trước giường, nhẹ nhàn ngẩng đầy nhìn con người đó một cái, bất giác một tiếng kêu nhẹ nhàng và kinh ngạc vang lên “a” .
Thì ra, người ngồi trên giường chính là Lục Hoa Nghiêm sư phụ của hắn, chỉ là, so sánh với hình dạng mà lần trước Từ Thanh Phàm nhìn thấy, Lục Hoa Nghiêm hình dạng lúc này càng suy yếu già nua hơn, thân thể trở nên khô gầy hơn, những sơi tóc trắng trên đầu ít ỏi quả thật đã rụng hết rồi, vẻ mặt tràn đầy già nua nếp nhăn, hình dáng này quả thật là giống một lão già bình thường sắp chết.
Chỉ là đôi mắt kia vẫn sáng ngời sắc bén, chỉ là cũng không biết là cảm giác của Từ Thanh Phàm sai hay không, hắn luôn cảm thấy bản thân ở nhìn thấy trong đôi mắt ấy sự tuyệt vọng vô cùng.
Trách không được thời gian dài như vậy Lục Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-dao-cau-tac/19527/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.