Thân chu hạo thổ, Đông hữu đại hải, nhất vọng vô tế, vô nhân tham đắc.
(Sơn Hải Dị Đàm ---- Sơn Thủy Thiên)
Trên mặt biển Đông Hải, màu lam của nước trải dài mênh mông, cùng với màu xanh của bầu trời dường như đang giao nhau tạo thành một đường chỉ vạch tại nơi tận cùng của thế giới. Nơi ấy chỉ có duy nhất một màu xanh lam tồn tại.
Đẹp đẽ nhưng mà đơn điệu.
Trên bầu trời, những áng mây lững lờ trôi trở thành điểm nhấn duy nhất cho cả cái thế giới màu xanh lam này.
Mà ở giữa cái thế giới tươi đẹp này có gần trăm vị đại cao thủ tu vi Kết Đan kì đang phi hành rất nhanh, trên mặt không còn tia thong dong của bậc cao thủ nữa, ngược lại còn có vẻ chật vật, trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.
Không nói đến việc những tu sĩ này ngày thường trong môn phái, thậm chí cả tu tiên giới đều có địa vị vô cùng cao cả. Mà chỉ bàn đến chuyện họ là những Kết Đan kì tu sĩ đã trải qua hàng trăm năm sóng gió mà nói, thì loại lo lắng cùng chật vật này cũng vô cùng hiếm thấy.
Nhưng hiện tại, đối mặt với việc những đệ tử thân truyền sẽ tiếp nhận y bát của mình có thể đang gặp nguy hiểm, các Kết Đan kì tu sẽ này cũng bất chấp đến việc mất phong độ, mà chỉ vùi đầu vào mà phi hành, hy vọng có thể đến Hoàn Đảo sớm nhất.
Tuy cảnh sắc biển trời xung quanh tươi đẹp, nhưng họ không còn tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-dao-cau-tac/1882017/quyen-3-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.