Hướng ra biển phía nam của Hoàn Đảo là một bờ cát dài tràn đầy nắng ấm, sóng biển vỗ rào rạt, cả thiên địa hòa vào trong một màu hoàng sắc chói mắt.
Trên bờ cát có ba cô gái đang lẳng lặng đứng thẳng, họ chính là đệ tử của một trong Lục đại thánh địa Tố Nữ Cung. Mà dưới chân các nàng là ba cỗ thi thể đang nằm trên mặt đất, một nam hai nữ. Trong đó, y phục mà hai nữ tử mặc đúng là phục sức của Tố Nữ Cung, hiển nhiên họ là hai nữ đệ tử còn lại của môn phái này.
Gió biển không ngừng hiu hiu thổi, làm cho mái tóc dài của ba cô gái cũng phất phơ bay theo. Nhưng họ lại không hề để ý, chỉ là yên lặng nhìn chăm chú vào những thi thể nọ một lúc lâu, không hề nói một câu gì, thần sắc pha lẫn vẻ phẫn lộ cùng thương tâm hỗn tạp.
Trong ba cô gái nọ của Tố Nữ Cung có cả bạch y nữ tử vẻ mặt cao ngạo đứng trong đó, chỉ là lúc này người thủ lĩnh ấy đã không còn toát ra thần thái lạnh lùng như ngày trước Từ Thanh Phàm thấy, ngược lại giờ đây cô ta còn có vẻ chật vật, bạch y trên người cũng có nhiều nếp nhăn, thậm chí còn có một ít bùn đất dính vào, mái tóc trên đầu có phần bừa bộn.
- Cung sư tỷ, hiện tại chúng ta phải làm sao đây?
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, một nữ tử thần thái xinh đẹp rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà hỏi.
Bạch y nữ tử nghe được người nọ nói xong, cũng không quay đầu lại, vẫn như trước nhìn chăm chú vào ba cỗ thi thể trên mặt đất, lạnh lùng nói:
- Báo thù.
- Còn thi thể của hai vị sư tỷ này chúng ta nên làm gì?
Một nữ tử khác hỏi.
- Mang theo.
Bạch y nữ tử không hề nói nhiều lời, nhìn thoáng qua khối thi thể của nam tử một cái, rồi nói bổ sung:
- Toàn bộ mang theo.
Vừa nói nàng cũng không nhìn đám thi thể trên mặt đất nữa, cũng không quay đầu lại rồi hướng về phía trung ương của Hoàn Đảo phóng đi. Hai đệ tử còn lại của Tố Nữ Cung liếc mắt nhìn nhau, y bào vung lên, dùng thuật Tụ Lý Càn Khôn đem ba cỗ thi thể thu vào trong tay áo, sau đó vội vàng đuổi theo hướng mà bạch y nữ tử bay đi.
******
Chuyện gì đã xảy ra?
Từ trong hôn mê mà tỉnh lại, Từ Thanh Phàm chợt nhìn thấy ánh mắt ân cần của Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng, cùng với Phượng Thanh Thiên đang bị hỏa diễm vây lấy, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Càng đặc biệt hơn, Từ Thanh Phàm phát hiện thấy hỏa diễm của Phượng Thanh Thiên trên ngực mặc dù đang cháy rừng rực, nhưng lại hoàn toàn không tạo thành chút thương tổn nào cho mình. Thậm chí quần áo đang mặc cũng không bị thiêu hủy, ngược lại còn làm cho mình sinh ra cảm giác thân thiết mơ hồ.
Kì thật, hỏa diễm cháy trên người Phượng Thanh Thiên cũng không phải là hỏa diễm chính thức, mà nó được hình thái được biến ảo của Phượng Hoàng linh khí. Lúc này nó đang tiến hành cải tạo thân thể của Phượng Thanh Thiên cho nên dĩ nhiên đối với Từ Thanh Phàm không tạo thành chút thương tổn nào do thân thể của hắn có lực tương tác rất lớn với Phượng Hoàng linh khí.
Nhưng điều đó lúc này Từ Thanh Phàm cũng không biết được, cho nên trong lòng hắn chỉ có nghi hoặc không thôi.
Trừ bỏ hoang mang ra. Từ Thanh Phàm chợt phát hiện thấy sau khi mình tỉnh lại thì thân thể dường như có sự biến hóa, nhưng đến cùng là biến hóa như thế nào? Hắn cũng không nói rõ ra được, chỉ là cảm giác thấy thế giới xung quanh trong mắt mình tựa như không giống lúc trước, mọi thứ đều trông rõ ràng hơn. Quan trong nhất, Từ Thanh Phàm phát hiện thấy lúc này năng lực cảm ứng với linh khí trong thiên địa phảng phất mạnh hơn gấp chục lần so với xưa.
Mà tất cả những điểm biến hóa này đều làm cho Từ Thanh Phàm trong lòng thêm phần khó hiểu
- Từ sư đệ, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao ngươi cùng Phượng sư đệ lại đột nhiên bị hỏa diễm vây xung quanh? Hơn nữa, tại sao giờ này Phượng sư đệ vẫn còn bị hỏa diễm bao lấy? Mới vừa rồi nó không tạo thành chút thương tổn nào cho ngươi ah?
Nhìn Từ Thanh Phàm thoát ly hỏa diễm rồi tỉnh lại, Lữ Thanh Thượng liên tiếp hỏi ra một loạt vấn đề, hiển nhiên đối với dị biến vừa rồi vô cùng kinh nghi. Mà Kim Thanh Hàn bên cạnh vốn cũng đang chuẩn bị hỏi mấy thứ, nhưng chứng kiến sự mờ mịt trong mắt Từ Thanh Phàm cộng thêm những điều hắn muốn hỏi thì Lữ Thanh Thượng đều đã nói ra rồi, cho nên cũng chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chăm chú vào Từ Thanh Phàm mà thôi, lẳng lặng chờ hắn giải thích.
Nghe Lữ Thanh Thượng liên tiếp đặt ra vấn đề, nguyên bổn Từ Thanh Phàm vì vừa mới hôn mê tỉnh dậy cho nên đầu óc càng trở lên mông lung, cũng bất chấp trả lời, chỉ nhắm mắt hồi tưởng lại tình cảnh trước lúc mình hôn mê.
Chứng kiến bộ dáng của Từ Thanh Phàm, Lữ Thanh Thượng cũng ý thức được dường như mình cũng có chút nóng nảy. Cho nên sau khi hắn nhắm mắt lại, Lữ Thanh Thượng cũng không hỏi thêm nữa, bèn giống như Kim Thanh Hàn lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của Từ Thanh Phàm.
Một mảnh yên tĩnh chợt hiện lên, một lúc lâu sau đầu óc Từ Thanh Phàm rốt cục cũng đã thanh tỉnh hơn, những hình ảnh trong đầu không ngừng quay trở lại. Cuối cùng hắn cũng hồi tưởng lại được tình cảnh phát sinh trước khi mình hôn mê.
Cẩn thận nhớ lại một chút, Từ Thanh Phàm mới biết sở dĩ vừa rồi hắn bị hôn mê là do cành Ngô Đồng đột nhiên phát sinh dị biến, bộc phát ra đại lượng Phượng Hoàng linh khí, lấy thân thể của chính mình làm thông đạo, mạnh mẽ tiến vào cơ thể Phượng Thanh Thiên. Do hắn không kịp trở tay, cho nên bị linh khí đánh sâu vào, không chịu nổi nên đã bị hôn mê, chính thế càng làm cho dị biến phát sinh.
Không thể nghi ngờ, trận dị biến này đều liên quan tới nó, bởi vì do Phượng Hoàng Niết nên trong cành Ngô Đồng đều chứa đại lượng linh khí của Phượng Hoàng. Hơn nữa trên người của Phượng Thanh Thiên còn có huyết mạch của nó, cho nên trận dị biến này có lẽ có mối quan hệ gì tới Phượng Hoàng chăng?
Đột nhiên, Từ Thanh Phàm nghĩ tới cái cụm từ vừa mới lóe lên trong đầu mình “Phượng Hoàng Niết”.
Trong tích tắc khi từ trên người Phượng Thanh Thiên dấy lên hỏa diễm, cái cụm từ ấy không hề báo trước hiện lên trong đầu Từ Thanh Phàm, dường như là đối với cái dị biến này nó đã khắc sâu trong lòng. Mà cụm từ ấy cũng không phải có trong ý nghĩ của Từ Thanh Phàm, mà cơ hồ là kí ức của Phượng Hoàng linh khí vậy.
Một loại kí ức được truyền thừa qua mấy vạn năm.
“Chẳng lẽ Phượng Thanh Thiên bây giờ đang tiến hành Phượng Hoàng Niết chăng?”
Cái kết luận mà Từ Thanh Phàm đang nghĩ ấy không khỏi làm cho hắn vô cùng kinh hãi, nhưng rất nhanh đã bị chính bản thân bác bỏ. Phượng Thanh Thiên không phải là Phượng Hoàng chân chính, mà chỉ là có huyết mạch của nó thôi. Mà trong cành Ngô Đồng có ẩn chứa Phượng Hoàng linh khí mặc dù đối với mình là phi thường kinh người, nhưng cũng còn lâu mới đủ để tiến hành Phượng Hoàng Niết, càng không nói đến việc người thực hiện lại là Phượng Thanh Thiên.
“ Quên đi, mình cứ ở đây mà phán đoán linh tinh cũng không phải là biện pháp tốt, hay là cứ để cho Phượng Thanh Thiên tỉnh lại rồi cùng mình thảo luận một chút. Mặc kệ chuyện này là như thế nào nhưng tất cả đều liên quan đến Phượng Hoàng huyết mạch của hắn cùng với Phượng Hoàng linh khí, cho nên Phượng Thanh Thiên hẳn sẽ hiểu rõ ràng hơn mình.”
Từ Thanh Phàm âm thầm nghĩ.
Mặc dù Từ Thanh Phàm đoán loại dị biến này không phải là Phượng Hoàng Niết, nhưng hẳn cũng có quan hệ rất lớn. Cho nên đối với sự an nguy của Phượng Thanh Thiên hắn cũng không còn lo lắng nữa. Càng huống chi, hiện tại Từ Thanh Phàm còn cảm giác được tuy hỏa diễm đang kịch liệt thiêu đốt quanh người Phượng Thanh Thiên, nhưng sức sống trong cơ thể hắn lại càng không ngừng tăng lên.
So sánh với nguyên nhân gây ra dị biến, hiện tại Từ Thanh Phàm lại càng quan tâm tới biến hóa của thân thể chính mình trải qua lần dị biến này.
Trong chốc lát khi vừa tỉnh táo lại, toàn bộ hỏa diễm xung quanh người Từ Thanh Phàm đều tập trung lên Phượng Thanh Thiên, cho nên lúc này hỏa diễm Phượng Thanh Thiên so với lúc bắt đầu càng thêm phần cường thịnh. Lúc trước Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng hai người còn có thể còn mơ hồ nhìn xuyên thấu qua hỏa diễm mà chứng kiến thấy thân ảnh của Phượng Thanh Thiên. Nhưng lúc này vô luận như thế nào bọn hắn cũng không nhìn thấy gì được. Chỉ thấy được Từ Thanh Phàm chính là đang ôm một đoàn hỏa diễm hình người, trông vô cùng quái dị.
Nhưng quan trọng hơn, tại thời điểm Từ Thanh Phàm rời khỏi khối hỏa diễm thì thân thể hắn có rất nhiều biến hóa, dễ dàng có thể nhận biết được. Hắn thấy chính bản thân mình có năng lực cảm ứng linh khí vượt trội lúc trước, còn lực tương tác giữa thân thể cùng linh khí so với trước được tăng hàng chục lần.
Cái này nói lên điều gì? Chính là đại biểu cho khả năng hấp thụ hỏa linh khí của Từ Thanh Phàm tăng mạnh, hơn nữa đối với những thương tổn do Hỏa đạo pháp tạo ra có sự chống cự lớn hơn.
Sở dĩ Từ Thanh Phàm tu luyện Mộc hệ đạo pháp ngoại trừ việc trong cơ thể hắn có phong ấn đại lượng Mộc Ất linh khí ra còn là do việc Sơn Tinh Mộc Quái xâm lấn nguyên thần của Từ Thanh Phàm ngày trước. Cho nên thân thể của hắn có một ít lực tương tác với Mộc Ất linh khí, vì thế có thể hấp thu nó từ trong thiên địa.
Mà hiện tại, trải qua lần dị biến này, ngoài khả năng có thể hấp thu Mộc Ất linh khí trong thiên địa ra, hắn còn có thể hấp thu được Quỳ Hỏa linh khí. Hơn nữa, tốc độ hấp thu nó còn nhanh hơn so với Mộc Ất linh khí rất nhiều.
Nghĩ tới đây, trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi trở nên hưng phấn.
Nhưng lúc này, Từ Thanh Phàm lại cảm thấy chán nản, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện ra cho dù mình có hấp thu Hỏa linh khí nhanh hơn thì cũng không có tác dụng gì.
Bởi vì Từ Thanh Phàm biết tư chất của mình vốn thấp kém, trong đó nguyên nhân lớn nhất không phải là do tốc độ bản thân hấp thu linh khí chậm, mà là do thân thể của hắn căn bản là không thể giữ lại được thiên địa linh khí để dùng. Sở dĩ hiện tại hắn có thể tu luyện tới cảnh giới Linh Tịch kì hoàn toàn không phải do hấp thu thiên địa linh khí, mà bởi vì hắn vẫn luôn dựa vào việc hấp thụ linh khí được luyện hóa từ Mộc Ất chi khí trong cơ thể.
Mà việc hắn có khả năng hấp thu Hỏa linh khí nhanh hơn trừ bỏ tác dụng làm cho Mộc Ất chi khí trong cơ thể được luyện hóa nhanh hơn thì không còn tác dụng gì nữa. Nói cách khác, Từ Thanh Phàm có thể sớm đạt tới cảnh giới Linh Tịch hậu kì nhanh hơn so với trước, nhưng đối với việc đột phá lên Kết Đan kì lại vẫn không có sự trợ giúp nào.
“Mặc kệ như thế nào, sau này việc đối mặt với Hỏa hệ tu tiên giả cũng không còn làm mình phải đau đầu như trước nữa. Ít nhất bản thân cũng có kháng tính với Hỏa pháp rất mạnh”. Từ Thanh Phàm mặc dù rất thất vọng, nhưng cũng không phải quá để nặng nó trong lòng, bởi vì hắn biết trên thế giới này căn bản là không có chuyện một bước lên trời, cho nên đành tự an ủi bản thân như vậy.
Đồng thời, Từ Thanh Phàm lại nghĩ đến một chuyện. Hiện tại chính hắn đã tỉnh lại, trong khi đó quanh người Phượng Thanh Thiên hỏa diễm ngày càng thiêu đốt rừng rực, hiển nhiên dị biến phát sinh trên người hắn còn lâu mới xong. Nói cách khác, chờ đến khi Phượng Thanh Thiên tỉnh lại, biến hóa trên người hắn chắc sẽ hơn xa mình. Nhưng đến tột cùng, sau khi tỉnh lại hắn sẽ có những biến hóa như thế nào?
Từ Thanh Phàm lấc đầu, đem sự tò mò chôn sâu ở đáy lòng. Cuối cùng sẽ có nhưng biến hóa gì, chờ đến khi Phượng Thanh Thiên tỉnh lại thể nào rồi cũng biết.
Nghĩ tới đây, Từ Thanh Phàm mở hai mắt ra, định nói cho Kim Thanh Hàn cũng Lữ Thanh Thượng nghe nhưng điều mình suy đoán trong lòng ra. Nhưng ngay khi hắn vừa mở hai mắt ra, thấy được xung quanh người Phượng Thanh Thiên hỏa diễm đang không ngừng thiêu đốt, cùng với Phượng Hoàng linh khí cường đại ba động trên cơ thể, đột nhiên Từ Thanh Thanh Phàm ý thức được một chuyện vô cùng trọng yếu.
Mặc kệ nguyên nhân của lần dị biến này trên người Phượng Thanh Thiên, nhưng sở dĩ nó có thể phát sinh cùng với việc duy trì cho quá trình được liên tiếp tiến hành, tất cả đều là dựa vào Phượng Hoàng linh khí được ẩn dấu trong cành Ngô Đồng.
Mà xem tình huống linh khí ba động trên người Phượng Thanh Thiên cùng với sinh cơ đang không ngừng được tăng cường trong người hắn, như thế hẳn sẽ làm tiêu hao không ít Phượng Hoàng linh khí trong cành Ngô Đồng
Phải biết rằng mặc dù hy vọng rất xa vời, nhưng nếu sau này Từ Thanh Phàm chiếu theo công pháp “Hóa Linh Quyết” mà dung hợp được hoàn toàn cành Ngô Đồng, như thế có thể chiếm được năng lượng cường đại của nó, vẫn có khả năng làm cho hắn bước vào cánh cửa của cảnh giới Kết Đan kì.
Cho đến nay đó cũng là phương pháp duy nhất mà Từ Thanh Phàm có khả năng nghĩ đến để giúp hắn đột phá đến Kết Đan kì.
Nói cách khác, năng lượng ẩn chứa trong cành Ngô Đồng đối với Từ Thanh Phàm có ý nghĩa không phải là chuyện đùa. Mỗi khi năng lượng của nó mất đi một ít, hy vọng đột phá đến Kết Đan kì của hắn sẽ xa với thêm một chút.
Nghĩ tới đây, trong lòng Từ Thanh Phàm quả thực lấy làm kinh hãi, vội vàng bắt đầu tìm kiếm sự biến hóa của cành Ngô Đồng. Sau khi cung cấp đại lượng Phượng Hoàng linh khí cho Phượng Thanh Thiên xong, nó lại khôi phục thành bộ dáng của nhánh cây nhỏ, một lần nữa quay trở lại xuyên qua búi tóc của Từ Thanh Phàm.
Một lúc lâu sau, trên khóe miệng Từ Thanh Phàm xuất hiện một nụ cười khổ.
Sự biến hóa của cành Ngô Đồng đúng như Từ Thanh Phàm đã sở liệu. Tuy lượng Mộc Ất chi khí vẫn còn như trước, nhưng lượng Phượng Hoàng linh khí chỉ còn lại một nửa.
Nhưng đồng thời, Từ Thanh Phàm lại vừa phát hiện thấy chính mình cùng với cành Ngô Đồng sau khi dị biến xảy ra càng thêm hòa hợp. Nếu như trước kia chỉ là cảnh giới tâm vật đồng bộ, thì hiện tại Từ Thanh Phàm cùng cành Ngô Đồng đã đạt tới tình trạng tâm vật đồng nhất, thêm một bước nữa, hắn có thể trực tiếp bế quan luyện hóa cành Ngô Đồng cùng với bản thân hợp thể. Có thể nói, trải qua lần dị biến đã làm cho Từ Thanh Phàm tiết kiệm được công sức mười năm luyện hóa.
Trong lòng Từ Thanh Phàm vẫn tràn đầy sự bất đắc dĩ. Mặc dù tốc độ luyện hóa có nhanh hơn so với tiến độ, nhưng cũng có ích gì đâu? Dù sao thì hy vọng đột phát đến Kết Đan kì cũng bị giảm bớt đi không nhỏ.
Bất quá, mặc dù bất đắc dĩ trong lòng, nhưng Từ Thanh Phàm cũng không phải đặc biệt thất vọng. Bởi vì cho dù có sự trợ giúp của cành Ngô Đồng, hắn đối với việc có thể đột phá tới Kết Đan kì hay không cũng không ôm hy vọng quá lớn. Nếu lần này tuy có thiệt hại nhưng có thể đổi lại tính mệnh cho Phượng Thanh Thiên thì hắn vẫn có thể chấp nhận được, tuy rằng vẫn có cảm giác hơi đáng tiếc.
Chỉ là vô luận biến hóa trên thân thể Từ Thanh Phàm hay trên cành Ngô Đồng đến cùng là tốt hay xấu thì lại còn cần thời gian để chứng minh.
Sau khi đem mọi chuyện xem xét xong, Từ Thanh Phàm chậm rãi mở hai mắt ra.
Sau khi Từ Thanh Phàm nhắm mắt trầm tư, Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng đều lo lắng cùng chờ đợi sự giải đáp của hắn. Nhưng lại phát hiện Từ Thanh Phàm nhắm mắt một lúc lâu mà không có ý tứ mở miệng nói, chỉ là vẻ mặt liên tục biến hóa, lúc vui lúc buồn, lúc bi thương hoặc an ủi, trong đó còn mở mắt một lần rồi lại nhắm mắt trầm tư, cũng không biết là Từ Thanh Phàm đang nghĩ cái gì. Điều đó làm cho hai người bên cạnh nóng lòng không thôi.
Rốt cuộc, một lần nữa Từ Thanh Phàm mở hai mắt ra, nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của Kim Thanh Hàn cũng Lữ Thanh Thượng hai người, chậm rãi nói ra:
- Lần dị biến này đến tột cùng là do nguyên nhân gì ta cũng không minh bạch lắm. Nhưng trong lòng ta cũng có chút suy đoán, hiện tại nói ra để cho mọi người cùng thảo luận.
Vừa nói, Từ Thanh Phàm bèn đem hết nhưng loại phỏng đoán trong lòng nói ra cho hai người nghe. Lúc nghe thấy đoạn Phượng Thanh Thiên có thể là đang tiến hành một loại giống như Phượng Hoàng Niết, Kim Lữ hai người đều không khỏi trợn mắt há mồm. Đến chuyện năng lượng của cành Ngô Đồng của Từ Thanh Phàm bị giảm sút làm cho khả năng Kết Đan của hắn bị hạ thấp, hai người không khỏi thở dài, nhưng khi biết tính mạng của Phượng Thanh Thiên đã không còn đáng ngại nữa, họ lại tỏ ra mừng rỡ.
Tóm lại, trải qua một phen giải thích của từ Thanh Phàm, hai người mới biết được lý do tại sao trong lúc nãy khi trầm tư, vẻ mặt của hắn lại thay đổi nhiều như thế.
Sau khi nghe Từ Thanh Phàm giải thích xong, Kim Thanh Hàn chợt hỏi lại:
- Từ sư huynh, ngươi đoán rằng sở dĩ dị biến phát sinh là do cành Ngô Đồng của ngươi cùng với huyết mạch Phượng Hoàng của Phượng thanh Thiên cộng minh lẫn nhau mà gây ra? Nhưng tại sao huynh cũng tham dự vào lần dị biến này chứ?
Từ Thanh Phàm trầm ngâm một chút rồi nói:
- Có thể la do đã đã luyện hóa được một phần của cành Ngô Đồng, trong cơ thể đã có một bộ phận của Phượng Hoàng linh khí, làm thông đạo cho cành Ngô Đồng cùng Phượng sư huynh cộng minh, khi xảy ra biến dị ta cũng bị áp bách tham gia vào. Cho nên hiện tại lượng Phượng Hoàng linh khí từ cành Ngô Đồng đưa vào cơ thể Phượng sư huynh đã đủ, cho nên ta cũng xuất ra khỏi biến dị mà tỉnh lại.
Lữ Thanh Thượng lại hỏi:
- Như vậy theo Từ sư đệ ước lượng, biến dị của Phượng sư đệ còn bao lâu nữa thì có thể chấm dứt được?
Từ Thanh Phàm lắc đầu nói:
- Điểm ấy ta cũng không rõ lắm, hoặc có thể là một tuần trà thời gian, hoặc cũng có thể là vài ngày. Vì không biết rõ tình huống như thế nào, cho nên cũng chỉ có thể ước lượng được như vậy. Nghe nói khi Phượng Hoàng tiến hành Niết cần mấy tháng thời gian, mặc dù lần này Phượng sư huynh không phải là Niết chính thức, nhưng hẳn là cũng cần phải hết mấy ngày.
Nói tới đây, Từ Thanh Phàm không khỏi nhíu mày. Hiện tại tình thế trên Hoàn Đảo vô cùng quỉ dị, nguy hiểm khắp mọi nơi, nhất là đoàn người của mình. Từ Thanh Phàm cảm giác được dường như có âm mưu gì đang chờ chính mình.
Trước đó hắn đã nhớ kỹ được địa hình của Hoàn Đảo, mặc dù biết nó vốn bằng phẳng, nhưng phía nam vẫn có một nhiều đồi núi, địa thế tương đối phức tạp.
Án theo ý nghĩ của Từ Thanh Phàm, hắn chuẩn bị dẫn mọi người đến nơi đó tránh né một ngày, rồi đợi các vị trưởng bối ở Chiêm Bàn đi tới Hoàn Đảo, nhưng lúc này Phượng Thanh Thiên lại phát sinh dị biến. Ai cũng không biết được cái dị biến này sinh ra biến hóa gì, nếu bởi vì di chuyển mà làm cho Phượng Thanh Thiên bị tẩu hỏa nhập ma thì sẽ không hay cho lắm. Nhưng nếu không đi, rất có thể sẽ bị phục kích thêm một lần nữa. Cho nên Từ Thanh Phàm không khỏi có chút do dự.
Cuối cùng, Từ Thanh Phàm hướng tới Lữ Thanh Thượng nói:
- Thỉnh Lữ sư huynh bố trí vài đạo trận pháp dùng để ẩn dấu khí tức, che dấu ngoại nhân ở đây. Dù sao theo phỏng đoán của ta, không lâu nữa các vị trưởng bối trên Chiêm Bàn sẽ chạy tới đây, ta chỉ việc ẩn giấu ở chỗ này không tới nửa ngày là đủ rồi.
Nghe thấy quyết định của Từ Thanh Phàm, Lữ Thanh Thượng yên lặng gật đầu. Hắn cũng biết đây là biện pháp giải quyết tốt nhất, cho nên hai tay liền phát huy, vô số đạo phù chú bay đến quanh người, tạo thành mấy loại trận pháp bất đồng nhưng đều dùng để ẩn dấu khí tức.
Sau đó, tựa như lo lắng sẽ gặp phải lần tập kích như vừa rồi, Lữ Thanh Thượng liền bố trí thêm vài loại trận pháp phòng ngự nữa. Thêm chuyện tối hôm qua, vừa rồi lại còn phải bố trí trận pháp, cho nên sắc mặt Lữ Thanh trở nên tái nhợt, hô hấp nặng nhọc, hiển nhiên hắn đã bị tiêu hao không ít linh khí.
Trên thực tế, đêm qua sau khi tiêu diệt đám Thanh Long Mãng, Lữ Thanh Thượng cùng Kim Thanh Hàn hai người đã tiêu hai hơn phân nửa linh khí trong cơ thể. Sau đó trên đường lại gặp phải chuyện Từ Thanh Phàm và Phượng Thanh Thiên phát sinh dị biến, cho nên hai người đành phải ngừng lại hộ pháp, căn bản là không dám ngồi xuống khôi phục linh khí. Cho nên mới vừa rồi một hơi bố trí nhiều loại trận pháp như thế, căn bản Lữ Thanh Thượng đã tiêu hao đến mức không còn một tia linh khí nào.
- Lữ sư huynh, Kim sư đệ, hai người đã phải khổ cực hộ pháp cho chúng ta rồi, hiện tại nên nhanh chóng ngồi xuống tính dưỡng đi, tranh thủ sớm khôi phục một chút linh khí. Để ta làm hộ pháp cho các người.
Sau khi trải qua biến dị, linh khí của Từ Thanh Phàm cũng đã được khôi phục, thậm chí còn cao hơn một tầng so với trước. Cho nên hiện tại chứng kiến sắc mặt Lữ Thanh Thượng tái nhợt, hắn bèn gấp gáp nói.
Nghe Từ Thanh Phàm nói vậy, Lữ Thanh Thượng cũng không nói thêm gì, lập tức ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu tu dưỡng.
Còn Kim Thanh Hàn chứng kiến Lữ Thanh Thượng ngồi tu dưỡng, hắn cũng không có vội vàng làm theo, mà lẳng lặng nhìn Từ Thanh Phàm. Lại nói tiếp, đây mới là lần đầu tiên hai người có dịp ở riêng trong lần tỉ thí này.
Thấy Kim Thanh Hàn nhìn về phía mình với ánh mắt kì quái, Từ Thanh Phàm hỏi:
- Kim sư đệ, có chuyện gì sao?
Kim Thanh Hàn hờ hững nói:
- Không có gì. Ta chỉ không nghĩ tới sau khi huynh tới Hoàn Đảo lại có nhiều biến hóa đến như vậy.
- Tốt.
Kim Thanh Hàn khẳng định.
- Trước kia ngươi không lợi hại như vậy.
Từ Thanh Phàm lắc đầu nói:
- Ngược lại ta càng không nghĩ đến khi mà sau khi Phượng sư hynh bị thương, ngươi so với người khác dĩ nhiên lại sốt ruột hơn nhiều.
Kim Thanh Hàn thản nhiên nói:
Ta chỉ không muốn hắn trước khi bị ta đánh bại lại xảy ra điều gì đó ngoài ý muốn thôi.
Vừa nói, Kim Thanh Hàn cũng không thèm nói lại, giống như Lữ Thanh Thượng ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhắm mắt tu dưỡng.
Nhìn bộ dáng cao ngạo đó của Kim Thanh Hàn, Từ Thanh Phàm lắc đầu mỉm cười, tiếp theo dùng ánh mắt dò xét xung quanh, từ cảnh sắc bên ngoài trận pháp cho đến hỏa diễm đang cháy xung quanh Phượng Thanh Thiên, cuối cùng dừng ở hai người Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng.
Đôt nhiên, nét cười trên mặt Từ Thanh Phàm thu lại, tiếp theo trong mắt hiện lên vẻ thương cảm, bởi vì hắn thấy được cánh tay bị đứt bên cạnh Lữ Thanh Thượng, đó cũng chính là bộ phận đầy đủ nhất còn sót lại trên cơ thể của Vương Thanh Tuấn.
Thở dài một tiếng, Từ Thanh Phàm chậm rãi đi về phía cánh tay cụt ấy. Ngày trước hắn ở phường thị đã đổi được một viên Băng Linh Châu, lúc đó cùng vì hình thức huyền mĩ, cho nên hắn đổi lấy để làm cho Đình Nhi vui vẻ mà thôi. Nhưng cô bé lại không thích, nên Từ Thanh Phàm đành thu lấy.
Lúc này, khối Băng Ngưng Châu lại được dùng tới, vì nó có khả năng bảo trì bộ dáng của thi thể ngàn năm không đổi. Mặc dù đây chỉ là một cánh tay đứt, nhưng đó cũng chính là toàn bộ thi thể còn lại của Vương Thanh Tuấn.
Nhưng khi Từ Thanh Phàm cầm cánh tay ấy trên tay, lại không khỏi sửng sốt, bởi vì hắn phát hiện trên cánh tay phải của Vương Thanh Tuấn ấy dường như đang nắm đồ vật nào đó.
******
Cách Hoàn Đảo hơn trăm dặm về phía Tây, nơi hải vực đang có một đám tu tiên giả đang rất nhanh bay về phía Hoàn Đảo. Mặc dù trên mặt biển Đông Hải gió thổi rất mạnh nhưng đám tu tiên giả lại phi hành cực nhanh, hiển nhiên tất cả đều có tu vi Kết Đan kì. Họ chính là những trưởng lão, hộ pháp đến từ Chiêm Bàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]