"Sư phụ...Ta là thật!" 
Sau khi nghẹn ngào nói xong mấy chữ này, đồ giả kia mềm oặt ngã xuống như một vũng bùn nằm trên mặt đất. Kỳ quái ở chỗ kẻ giả mạo lần này lại không như trước lập tức hóa thành khói nhẹ tan đi, chỉ không nhúc nhích nằm liệt tại nơi đó. Tiết Nhiễm Nhiễm nghi ngờ nàng ta chưa chết, đề phòng khom lưng kiểm tra hơi thở và mạch đập, lúc thấy hoàn toàn không động tĩnh mới yên tâm. 
Tô Dịch Thủy cũng nghi hoặc nhìn máu đỏ còn dính trên thân kiếm của mình, lại dùng ánh mắt đó dời về phía thi thể trên mặt đất. Chợt nhiên Tiết Nhiễm Nhiễm lại bắt đầu cất tiếng cười to: 
"Sao vậy, thấy kỳ lạ vì hàng giả này không hóa thành khói sao?" 
Tô Dịch Thủy chậm rãi dời ánh mắt về phía nàng. Lúc này mây đen phía chân trời hơi tản ra, ánh trăng sáng rỡ chiếu rọi xuống trần thế, cái bóng dưới chân Tiết Nhiễm Nhiễm từng chút một tan đi, mà ở chỗ hàng giả đã ngã xuống bên cạnh kia lại mơ hồ xuất hiện... 
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, nhất thời không phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì. 
Chợt nhiên từ phía xa xa truyền đến tiếng mõ, một hồi, hai hồi thanh âm thanh thúy báo rõ với mọi người bây giờ vẫn là giờ Tý... 
Vì sao tiếng mõ lại báo giờ Tý lần nữa? 
Sắc mặt tất cả mọi người đều khẽ biến, ai nấy đều trố mắt nhìn nhau. Tiên dược cảnh giác ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, chợt phát hiện những chỗ ánh trăng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-dai-co-cay/3547848/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.