Nam Cung Cẩm cười gật đầu, hơn một năm, nút thắt trong lòng nàng hơn một năm nay cuối cùng cũng được cởi bỏ rồi!
“Thật ra, ta rất muốn nói xin lỗi chàng, lúc trước, nếu không phải do ta quả buông lỏng Thiển Thương, thì Bách Lý Dung đã không...”
“Không phải lỗi của nàng.” Mặc dù hắn cũng không thân thiết với cô muội muội này, nhưng nàng ấy vẫn là người thân duy nhất của hắn. Có điều, chuyện này không phải lỗi của nàng, cũng giống như nàng không hề trách móc chuyện trước kia mình không bảo vệ được nàng mới khiến nàng ngã xuống vực vậy. Hắn cũng sẽ không trách năng chuyện này. Hai người ở bên nhau, trữ tình yếu ra, còn phải có cả sự tín nhiệm và cảm thông, thấu hiểu.
“Ơ, Linh Nhi đâu?” Chuyện này đã qua rồi, cũng không cần thiết phải nhắc lại nữa.
Giọng nói thanh lạnh của Bách Lý Kinh Hồng như ẩn chứa vẻ cưng chiều: “Nàng chăm chủ quá, cô ấy đã đi từ nãy rồi.”
“Giờ chúng ta đi đâu?” Lòng vòng thăm thú hay quay về luôn nhỉ? Thật ra hai người họ cũng rất hiếm khi có cơ hội nhàn rỗi như thế này.
“Tùy nàng chọn” Hắn nắm chặt tay nàng, không thèm để ý đến ánh mắt khinh bỉ như nhìn hai kẻ đổi phong bại tục của người qua đường.
Nam Cung Cẩm kéo tay hắn đi: “Ừm, đi lòng vòng đi, nếu không có gì vui thì chúng ta...”
“Chủ nhân! Chủ nhân! Không ổn rồi!” Một tên tùy tùng lúc nãy đi theo Linh Nhi cuống cuồng chạy tới.
Nam Cung Cẩm nhướng mày: “Chuyện gì không ổn?”
“May quá ngài chưa đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-cua-ban-cung-hoang-thuong-cut/1456119/quyen-3-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.