Edit: Phương Thục viện.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
"Được rồi, trẫm đã nói xong, chư vị ái khanh còn chuyện gì không?" Tề Ngọc nhìn đám người phía dưới, không ai dám hé răng, vừa lòng hừ lạnh một tiếng.
Thân thể cứng đờ chậm rãi thả lỏng ra, nghiêng nghiêng dựa trên long ỷ, khóe mắt nhướng lên làm một thủ thế với Lý Hoài Ân, sau đó thảnh thơi ngồi chờ.
"Hữu bổn khải tấu, vô bổn bãi triều[1]." Lý Hoài Ân lập tức bước lên một bước dài, tiếng nói lanh lảnh cắt ngang qua đại điện, làm màng tai người khác phát đau.
[1] Hữu bổn khải tấu, vô bổn bãi triều (有本启奏,无本退朝): Có sớ thì dâng lên, không có sớ liền bãi triều.
Triều thần quỳ đầy đất trong điện, vậy mà ngay cả một tiếng động cũng không có. Ai cũng không dám nói chuyện, ngay cả hít thở cũng cố gắng ngừng lại, cứ như vậy quỳ không nhúc nhích trên mặt đất, chỉ sợ chỉ cần tạo ra chút tiếng vang sẽ làm Hoàng thượng chú ý.
"Thế nào, trước kia chư vị ái khanh thích nhất là đôi co với trẫm, hôm nay sao một câu cũng không có? Trẫm thấy các ngươi lúc vừa tiến vào Quang Minh điện đều là dáng vẻ nóng lòng muốn thử, chẳng lẽ là thương thảo chuyện mưu phản sao?" Tề Ngọc thấy bộ dạng nhu nhược lúc này của bọn họ, trong lòng lại nổi lên cảm giác muốn làm nhục.
Quân quân thần thần, phụ phụ tử tử, chỉ một câu đơn giản như vậy nhưng luôn có người không nắm rõ được vị trí của mình. Những lần khiêu khích lặp đi lặp lại của đám triều thần đã sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-cong-sung-phi/747198/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.