Edit: Watanabe Aya Beta: Huyền Vũ Thẩm Vũ nhận Thánh chỉ từ tay Lý Hoài Ân chỉ khẽ gật đầu, trên mặt không có vẻ hài lòng. Chắc là chuyện của Hoàng Thượng với hai vị Dung Hoa không suôn sẻ nên mới nhớ đến nàng chứ gì? Hừ, đồ háo sắc vô liêm sỉ. Nếu nàng dễ dàng tiếp tục hầu hạ hắn như vậy, hai chữ Thẩm Vũ sẽ viết ngược lại. “Xu Dung Hoa, nô tài xin chúc mừng người được thăng vị, vị trí nên thuộc về người từ lâu rồi!” Lý Hoài Ân liếc mắt nhìn, thấy trong điện chỉ có mấy người tin cẩn với Thẩm Vũ, lá gan cũng lớn hơn, trên mặt lại thêm mấy phần ý cười lấy lòng. Ông là vị tổng quản được Hoàng Thượng tín nhiệm nhất trong cung, ông không biết Hoàng Thượng nghĩ những gì trong bụng nhưng biết mấy nàng phi tần này nghĩ gì. Hoàng Thượng đăng cơ đã lâu, Xu Uyển Nghi là người đầu tiên dỗ dành được người sau khi say rượu, biến chuyển từ âm khí nặng nề thành lấy thịt đè người trong nháy mắt. Nhưng có vẻ hôm nay tâm trạng của Thẩm Vũ không tốt, nghe lời chúc mừng của Lý Hoài Ân chỉ hơi dừng lại một chút rồi khẽ hất cằm, liếc mắt nhìn ông, bình thản “ừ” một tiếng, coi như đáp lời. Lý Hoài Ân thấy nàng lạnh nhạt như vậy cũng thoáng sửng sốt, không đợi ông phản ứng lại, Thẩm Vũ quay người bước vào điện, chẳng chút bận tâm tới ông. Lý Hoài Ân sững sờ tại chỗ, ông là người tâm phúc cạnh Hoàng Thượng, không ai là không muốn quen thân với ông, dù là phi tần cũng phải cho ông ba phần mặt mũi. Không ngờ giờ Xu Uyển Nghi lại ngó lơ ông không chút do dự. Nhưng ông cũng không thấy khó chịu, chỉ thầm nghĩ bụng: xem ra cuộc sống khổ hạnh của Hoàng Thượng còn phải kéo dài thêm một thời gian, tự tạo nghiệt không thể sống, thị tẩm Phỉ An Như rồi mới nhớ tới Xu Dung Hoa, trông vậy mà mà thèm chứ? Thấy chưa, giờ có nhiệt tình người ta cũng hững hờ rồi, đáng đời! Minh Ngữ lại sợ Lý Hoài Ân khó chịu rồi lại buông lời gièm pha trước mặt Hoàng Thượng nền lặng lẽ theo sau ông, đợt ra khỏi điện mới nhẹ nhàng kéo ống tay ông. “Ôi, hù chết người ta rồi. Nha đầu quỷ quái, sao đi không tiếng thế hả? Tim ta đã yếu lắm ngươi còn thích hù ta, ở Long Càn Cung đã lo lắng đề phòng cả ngày rồi, người còn không thương cho cái thân già này nữa!” Lý Hoài Ân vừa đi vừa nghĩ, không ngờ tự dưng có người nhảy ra. Minh Ngữ thấy ông trợn mắt, tay lan hoa chỉ* vỗ ngực, âm thanh lanh lảnh, nàng bất giác run lên, nàng nở nụ cười lấy lòng, khẽ giọng nói: “Lý Tổng quản, mong ngài đừng trách, không phải tôi cố ý làm ngài giật mình đâu, hôm nay Xu Dung Hoa nhà tôi đau đầu nên tâm tình không được tốt lắm, mong ngài chớ để bụng.” (*) Hoa lan chỉ là tư thế bốn ngón tay khép, ngón út chĩa ra ngoài. Lý Hoài Ân phất tay với nàng, vẻ mặt không đồng ý thấp giọng: “Chúng ta nào dám oán giận Xu Dung Hoa, ta cũng đoán Dung Hoa tâm tình đang không tốt! Được rồi, bên Hoàng Thượng ta sẽ lựa lời mà thưa.” Minh Ngữ thấy ông trả lời sảng khoái như vậy, hơn nữa không hề có vẻ lúng túng bèn dạ vâng rồi vui vẻ nhấc váy chạy về. Lý Hoài Ân nghiêng đầu nhìn bóng dáng bay nhảy của nàng, trong lòng khẽ than thở. Cô bé này vẫn quá non nớt, mới rời Long Càn cung một thời gian đã quên mất Hoàng Thượng là loại người nào rồi. Chỉ cần Hoàng Thượng hỏi, ông đương nhiên không dám ăn nói linh tinh, chỉ có thể ăn ngay nói thật. Hắn vừa về Long Càn Cung không khéo lại đúng lúc Hoàng Thượng đang buồn bực. Mấy tiểu nội giám (thái giám trong nội điện, thuộc nhóm người tùy tùng của vua) vừa thương lượng với nhau, đang định đi tìm Lý Hoài Ân. “Hoàng Thượng, nô tài đã trở lại, hai vị Dung Hoa đều đã lĩnh chỉ.” Lý Hoài Ân thi lễ, khẽ giọng ói. Vẻ âm trầm trên mặt Tề Ngọc thoáng hòa hoãn, ho nhẹ một hơi rồi mới nói: “Sao lại đi lâu như vậy? Có người truy hỏi ngươi thánh chỉ mang ý gì?” Giọng của nam nhân trầm thấp, ngữ điệu không chút rung động nào, bình thản như mọi khi, Lý Hoài Ân ngẩng đầu liếc mắt thấy Hoàng Thượng đang cúi đầu, tay lật tấu chương nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào một điểm, không hề di chuyển. Lông mày Lý Hoài Ân khẽ nhướng lên, Hoàng Thượng, không phải người đang tưởng bở chứ? Xu Dung Hoa người ta không thèm để ý ấy chứ! Trong mắt nàng thánh chỉ này nào phải ban thưởng, là bố thí mới đúng! “Bẩm Hoàng Thượng, không có ai hỏi.” Trước khi Hoàng Thượng mất kiên nhẫn, Lý Hoài Ân mới đáp lời, tận lực thu mình tránh sự chú ý của Hoàng Thượng. “Chết tiệt!” Lý Hoài Ân vừa dứt lời, tiếng mắng chửi của Hoàng Thượng đã tuôn ra, tiện tay ném luôn quyển tấu chương đang cầm bay qua sát đỉnh đầu Lý Hoài Ân, văng ra ngoài. “Vậy ngươi nói cho trẫm sao lại đi lâu vậy? Đừng có lấy cớ qua loa lấy lệ, nói dối trẫm thiến ngươi.” Gương mặt Hoàng Thượng lại tối sầm, giọng điệu tức giận, trợn mắt giận dữ nhìn Lý Hoài Ân, trông như muốn lột da rút gân ông. Lý Hoài Ân run lên, cả người không thoải mái. Hoàng Thượng rõ ràng là thẹn quá hóa giận. Hoàng Thượng, người xem lời nói của mình có lý không hả? Không nha! Ông đã là hoạn quan rồi, sao thiến được nữa? Hoàng Thượng, chẳng lẽ ngài định vì nghĩa diệt thân đem hàng của ngài ra thiến thay ông? Nếu vậy thì ông không ngại nha. Nhìn Lý Hoài Ân sững sờ, Hoàng Thượng cũng nhận ra nhần lẫm trong lời nói của mình, ho nhẹ một tiếng, giơ tay chỉ vào mũi hắn mắng: “Trẫm đánh chết ngươi, được chưa?” “Bẩm Hoàng Thượng, nô tài đến Cẩm Nhan điện đợi gần một canh giờ, Xu Dung Hoa nói sáng sớm nay đau đầu nên ra tiếp chỉ hơi trễ.” Lý Hoài Ân vội cúi người, thành thật khai báo. Vẻ nổi giận trên mặt Tề Ngọc biến mất bằng tốc độ nhanh chóng, chuyển thành vẻ suy nghĩ sâu xa. Lý Hoài Ân thầm khen ngợi, Xu Dung Hoa giỏi, ngay cả khi không ở bên cũng khiến Hoàng Thượng phải suy nghĩ sâu xa. Khi một người đàn ông nhắc đến một người phụ nữ, lại bất giác nhớ đến hành vi của nàng, thì có nghĩa là hắn đang nhớ nàng, và nàng ắt phải chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng hắn. Lý Hoài Ân đang định lui ra để không gian cho Hoàng Thượng chậm rãi suy nghĩ, không ngờ tiếng đập bàn vang cái “rầm”. “Không sủng hạnh vẫn cho thăng vị, nàng còn dám “đau đầu” với trẫm? Chắc lại trái gió trở giời rồi. Đi truyền lão Đỗ đi xem xem nàng mắc bệnh gì!” Hoàng Thượng trông rất khó chịu, kể từ khi hắn giết gà dọa khỉ xử lí mấy ả phi tần kiêu căng đỏng đảnh, trong cung chẳng còn ai dám làm vậy. Không ngờ qua mấy năm lại lòi ra một Thẩm Vũ. Nữ nhân này quá đáng rồi. Lý Hoài Ân thấp giọng đáp lời rồi lập tức lui ra. Hoàng Thượng, ngài lại tự tìm đường chết rồi. Tâm tư của vị hoàng đế trong Long Càn không ai đoán được. Nhưng sau khi hay tin hai đạo thánh chỉ phong thưởng Dung Hoa của người, hậu cung lập tức sôi sục. Hoàng Thượng nghĩ gì những kẻ ngu ngốc sao hiểu thấu. Vậy nên mọi người chỉ đành mù có chọn lọc, sai cung nhân gửi hai phần quà cho từng người một. Trong Cẩm Nhan điện, Thẩm Vũ đang ngắm nghía miếng ngọc bội của Hoàng Thượng, kết dây đang đang đưa trước mắt trông giống hệt cái nàng từng tự bện. Mấy cung nữ đứng cạnh hầu hạ không khỏi mồ hôi đầm đìa. Mấy hôm trước, theo lệnh nàng, ba người Minh Âm đã bện ba cái kết, Thẩm Vũ đã đeo một cái. Tối qua, vừa hay tin Hoàng Thượng thị tẩm Phỉ An Như, Thẩm Vũ đã cầm kéo cắt cái kết thứ nhất thành mảnh vụn. Vừa nãy phong thưởng, nàng vừa về đã cắt vụn cái thứ hai, giờ mảnh vụn vẫn còn rải rác bên chân nàng, giờ chỉ còn sót lại một cái cuối cùng. Minh Âm không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, mắt không rời tay Thẩm Vũ. Tay Thẩm Vũ quả thực rất đẹp, ngón tay thon thả chậm rãi lướt qua mặt ngọc, sắc đỏ của nhục đậu khấu (màu sơn móng tay của Thẩm Vũ)xen với vàng của kết dây khiến nàng cảm giác hơi áp lực. Xu Dung Hoa, hạ thủ lưu tình! Hoàng thượng (vừa tự tìm đường chết) mau tới đây đi, (Túm gọn một câu: cíu:v)! Hoàng Thượng một tay chống cằm, gương mặt sầm sì từ nãy tới giờ, tay khác cầm bút lông sói, nhưng vẫn ngẩn người chẳng thể duyệt tấu chương. Vô thức dùng cán bút đâm lên quyển tấu chương như đang đâm lên mặt Thẩm Vũ. “Hoàng Thượng.” Lý Hoài Ân rốt cục cũng về, ông thở hồng hộc, hẳn là rất vội, ông sợ Hoàng Thượng lại tức giận. “Lão Đỗ chuẩn mạch xong rồi hả? Nói, có phải Xu Dung Hoa lừa trẫm không?” Hắn lập tức quăng bút lông sói, đứng dậy híp mắt, nét mặt mang vài phần uy hiếp. Nếu Lý Hoài Ân dám nói không phải, hắn sẽ xử lí ông ta ngay tức khắc. Lý Hoài Ân thở hổn hển, cổ họng khô khốc, ho khan một tiếng, vội vàng nói: “Đỗ viện phán không chịu đi, nói Thái Y Viện gần đây rất bận, ông ấy bảo người ___” Ông nói đến đây chợt khựng lại, đầu từ từ cúi thấp, không dám nói tiếp. “Bảo trẫm cái gì?” Lông mày Tề Ngọc nhíu chặt. “Bảo sau này ngài và Xu Dung Hoa có đầu giường cãi nhau rồi cuối giường lại làm hòa, thì đừng đến làm phiền ông. Thân là Viện phán Thái Y Viện, ngày thường ông rất bận rộn, nhưng nếu ngài có cần thuốc mê thì có thể triệu ông ấy tới.” Lý Hoài Ân nuốt nước bọt, bạo gan đáp lời. Chuyến này ông phải tự mình xử lí, lão Đỗ nổi danh khó chơi, nếu sai mấy tiểu thái giám khác tới mời, có khi ông còn không thèm gặp. Khi nghe lão Đỗ nói những lời này, địa vị của vị Viện phán này trong lòng ông đã tăng mấy trăm lần. Giờ số người dám nói vậy với Hoàng Thượng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. “Lão Đỗ thật sự nói như thế! Đúng là cả gan làm loạn, chẳng phải chỉ chữa khỏi bệnh của Cửu hoàng đệ thôi ư? Dám nhờ vậy mà cậy già lên mặt!” Tề Ngọc vỗ bàn, nhưng đập vài lần rồi chợt dừng lại, im lặng, lông mày nhíu chặt, hiển nhiên là lại suy tư. “Không tìm lão Đỗ nữa, ngươi tới Cẩm Nhan điện, truyền Xu Dung Hoa đến đây. Trẫm muốn xem nữ nhân kia bệnh tật gì!” Hoàng Thượng hiển nhiên là người đã từ bỏ lão già xấu tính, đi tìm Thẩm Vũ như hoa như ngọc. Tề Ngọc phất tay lệnh ông lui ra. Lý Hoài Ân thầm thở dài, lần này lại phải tự mình đi rồi. Giờ lại thêm vài vị chủ nhân khó tánh khó nết, người người mắc bệnh thần kinh của Hoàng Thượng, haizzz.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]