Dịch giả: hannahhaper
Mười ngày vui hội trong tộc đi qua, tất cả mọi việc trong Nam Môn tộc lại dần trở về sự bình thường êm ả vốn có.
Dưới ngọn Vọng Thiên Phong, không còn những cảnh người ngựa tấp nập, huyên áo ồn ào nữa. Ngày hội kết thúc, trong tộc quyết định dùng ba ngày để nghỉ ngơi, lấy sức. Lợi dụng thời gian nghỉ này, không ít người trong tộc tụ tập lại tụm năm, tụm ba nói chuyện, tán gẫu, vui đùa, tận hưởng những ngày nghỉ nhàn nhã.
Khắp nơi thỉng thoảng lại truyền đến nhửng tiếng cười đùa, vui vẻ, trong đó chen lẩn những âm thanh chơi đùa, nô giỡn của trẻ con.
Trái ngược với không khí vui tươi, thoải mái đó, trang viện của mẹ con Ô Nhã lại đượm một vẻ tĩnh mịch, trầm buồn, phảng phất một thế giới riêng biệt. Mùi thuốc lan tràn, tỏa khắp nhà.
Tại một góc đất trống, cô bé Ức Khổ đang tư lự trông chừng nồi thuốc, thỉng thoảng lại ngước mắt nhìn ra bên ngoài, thần sắc tựa hồ mang nhiều tâm sự, u uẩn. Ở trên vai, con tiểu tiên điêu cũng đứng yên bất động, mang vẻ an tĩnh, lạnh đạm của chủ nhân.
Ngày hôm qua, đang trong lúc làm việc, bệnh cũ của Ô Nhã lại bất chợt tái phát, nàng đau đớn ngất đi.
Cô bé Ức Khổ tội nghiệp chỉ có thể đứng một bên ngó nhìn, quan tâm lo lắng tột độ mà không biết làm gì để giúp mẹ; cuối cùng chỉ có thể chạy tới nội đường cầu xin một ít thảo dược để tạm thời giảm bớt sự đau đớn cho mẹ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-an/3252416/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.