Dịch giả: andylai606
Thấy Bạch Mộc Trần đi rồi, Dịch Nha Tử khẽ chớp mắt, vuốt nhẹ chòm râu dài.
Mạc Ảnh đứng bên cạnh nói với vẻ tiếc nuối: "Sư tôn, sao ngài lại cho không hắn như vậy? Chúng ta là mở quán bán hàng chứ không phải mở nhà từ thiện, nếu như để các đại nhân thượng tầng biết e rằng chúng ta sẽ bị trách tội."
"Trách tội? Trách tội cái gì?"
Dịch Nha Tử nói với vẻ tự nhiên:"Cái Phù ấn kia là do vi sư tự tay viết ra, là những tâm đắc của ta khi độ kiếp. Việc này đương nhiên không có quan hệ với phía thượng tầng, bọn họ dựa vào cái gì mà trách tội ta?"
"Nhưng chúng ta đã bị thiệt thòi rồi!"
Mạc Ảnh vẫn không cam tâm, trong quan điểm của hắn thì bỏ ra mà không có thu vào gì cả là lỗ vốn.
"Chát!"
Dịch Nha Tử tát văng tên đồ đệ mình ra ngoài rồi nói với vẻ tức giận: " Ngươi tu hành đã vài trăm năm mà chỉ có chút kiến thức thế này thôi ư? Có lúc bỏ ra tý vốn không nhất định phải đòi hỏi sự báo đáp, vi sư cảm giác người này khác với những Tiên nô khác, trong mắt hắn không có sự tuyệt vọng sống mòn, ngay cả vi sư cũng nhìn không thấu hắn. Có thể sau này nó sẽ trở thành đại nhân vật hùng bá một phương. Cho nên nếu chúng ta giúp hắn tại thời điểm hắn gặp khó khăn thì tương lai khi hắn có năng lực, chắc chắn hắn sẽ nhớ phần nhân quả này, đây chính là cơ duyên..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-an/3252375/quyen-1-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.