Dịch giả: nhatchimai0000
"Leng keng leng keng leng keng!"
Từ sâu trong huyệt động vang ra từng đợt âm thanh.
Trong bóng đêm có bóng người một mình múa kiếm cuồng vũ làm cho đá vụn văng ra tung tóe.
Chỉ chốc lát sau, vách đá bị đục một lỗ sâu chừng hai trượng, vài khối tinh thạch rơi xuống mặt đất lóe ra tia sáng lấp lánh.
Người nọ thu kiếm lại, nhặt hết tiên thạch trên mặt đất vào trong túi tồn trữ, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
...
Trong động không tuế nguyệt, nhoáng cái lại nửa năm trôi qua.
Trong thời gian này, Bạch Mộc Trần một lòng một dạ chuyên tâm vào việc thu thập tiên thạch, hắn không quan tâm tới việc xảy ra bên ngoài.
Có lẽ là do chuyên tâm nên lúc vừa bắt đầu Bạch Mộc Trần chỉ biết cầm phi kiếm chém lung tung một hơi, hiệu suất đào tiên thạch không cao, nhưng sau đó hắn dần dần từ trong hỗn độn nghĩ ra một vài kỹ xảo sử dụng lực lượng, thậm chí lấy kiếm thuật đã lâu không dùng dung nhập vào trong đó. Mỗi một lần xuất thủ hắn chém thẳng vào chỗ tập trung đường vân của các vỉa đá nên dễ dàng phá rời từng tảng ra, có thể nói là lấy yếu đánh mạnh.
Kể từ đó, Bạch Mộc Trần vừa đề cao hiệu suất đào tiên thạch, lại vừa phát tiết sự phiền muộn và sự cô đơn trong lòng mình.
Bộ kiếm pháp này không có tên, chẳng qua việc vận dụng lực lượng lại vô cùng tinh diệu. Trong khoảng thời gian này cũng có vài nhóm quặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-an/3252374/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.