Là chú rể, Cảnh Thù không tránh được việc phải kính rượu.
Mặt ngoài, hắn cười cười, nhưng nội tâm đang phát điên: Ai nghĩ ra cái quy củ này? Hơn một nghìn bàn, mời tới bao giờ?
Nhưng lúc này, hắn không thể cảm tính được.
Vất vả lắm mới mời xong một nghìn bàn tiệc, tiệc rượu cũng nên kết thúc rồi. Cảnh Thù đang muốn thở phào nhẹ nhõm, lại bị vài vị Diêm La chặn lại.
Quảng Bình cười tủm tỉm nói: "Âm giới chúng ta lâu lắm rồi mới có việc vui như này, không uống mười ngày mười đêm là không nể mặt tình cảm mười anh em ta rồi?"
Cảnh Thù hơi cáu: "Uống mười ngày mười đêm? Sao ta còn có thể động phòng được? Quảng Bình, đừng có mà giở trò xấu xa, nếu không lúc cậu kết hôn, ta cũng nháo động phòng chếc cậu!"
Quảng Bình cười: "Cậu nhịn được cả tám nghìn năm rồi, thêm mười ngày nữa có là cái gì đâu cơ chứ? Nào, nào, nào, bản quân đã rót tám nghìn chén rượu, cậu phải uống cho xong, bằng không có chín người bọn ta ở đây, ta sẽ cậu vào động phòng như nào!"
Vài vị Diêm La khác cũng hô hào, nói rằng tám nghìn chén rượu này là tám nghìn năm độc thân của Cảnh Thù, chỉ có uống hết mới cho vào động phòng.
Nếu là trước đây, Cảnh Thù đã trở mặt từ lâu. Nhưng hôm nay là ngày vui, chỉ cười rồi vung tay áo, tám nghìn chén rượu bị cuốn lên không trung, hòa thành một khối. Cảnh Thù há miệng, rượu kia như thác nước, rót vào trong miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-van-than-so-444/3350218/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.