Chương trước
Chương sau
Tiếng chuông của Minh Âm Linh dưới sự tác động linh lực của Trình Tiểu Hoa, tiếng chuông cực vang. Tiếng chuông truyền vào tai của thứ kia, cuối cùng sinh ra áp chế nàng ta. Nàng ta ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, giơ hai tay lên vứt Tôn Danh Dương cùng với Sơn Miêu ra xa, bay ngược lại đánh về phía Trình Tiểu Hoa.

Sơn Miêu rớt xuống ruộng hoa vẫn không nhúc nhích, Tôn Danh Dương bị thương nhẹ hơn một chút, gắng gượng vài lần mới có thể quay được người lại, ngẩng đầu về phía Trình Tiểu Hoa.

Trình Tiểu Hoa đã lao vào đánh nhau với thứ kia, Minh Âm Linh còn đang rung lên linh linh, có điều âm thanh yếu hơn trước đó rất nhiều. Trình Tiểu Hoa đã thu hầu hết linh lực lại, tránh cho việc linh hồn tự bạo mà chết.

Linh lực thu lại một ít, năng lực của cô sẽ yếu đi rất nhiều, chỉ là miễn cưỡng chống cự được với thứ kia, không hề có khả năng đánh trả.

Cô vừa ra sức chống đỡ vừa hét lên: "Lão Tôn, mau mang Sơn Miêu chạy đi! Ch*t một người còn tốt hơn là ch*t cả ba!"

Tôn Danh Dương cắn răng, mò điện thoại ra, lấy tốc độ nhanh nhất gửi tin nhắn cho A Phòng: "Lão Tôn tôi chắc là sẽ hi sinh, cô mau nghĩ cách liên lạc với điện hạ đi, nhanh lên! Nếu không ngay cả hồn phách của Tiểu Hoa cũng không cứu lại được!"

Dứt lời, ném điện thoại sang một bên, chạy về trợ chiến.

Tuy rằng hai người hợp sức lại vẫn không phải đối thủ của thứ kia. Nhưng mà, anh nạo chỗ này một chút, tôi đá bên kia một cái, vẫn hơn. Minh Âm Linh của Trình Tiểu Hoa cũng có thể nhân cơ hội quất được vài cái lên người nàng ta.

Minh Âm Linh không hổ là chí bảo của Âm giới, mặc dù thực lực của Trình Tiểu Hoa hiện giờ vẫn còn yếu, nhưng dùng toàn lực quất vào, thứ kia cũng phải nhịn không được mà kêu lên một tiếng.

Sau khi lại bị quất thêm một cái nữa, thứ kia cuối cùng cũng nổi giận, hai tay vung lên, đánh cho Tôn Danh Dương ngã vào trong ruộng hoa.

Tôn Danh Dương đang muốn bò dậy, toàn ruộng hoa lại giống như là sống lại, mỗi bông hoa bỉ ngạn thành như một cánh tay, tranh nhau bắt lấy tay, chân gã. Rõ ràng chỉ là bông hoa mềm yếu, nhưng lúc này lại có sức mạnh to lớn, cho dù Tôn Danh Dương có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

Trình Tiểu Hoa không còn người trợ giúp, chỉ vài chiêu đã bị đánh ngã xuống đất. Toàn thân cũng bị hoa, rễ bỉ ngạn quấn chặt, bị trói trên mặt đất, ngẩng đầu lên, không thể động đậy.

Người phụ nữ xinh đẹp kia từ từ cúi xuống, nét cười trên mặt ngày càng tăng lên: "Sắp phải chết rồi, có sợ không?"

Lúc này trong mắt nàng ta, Trình Tiểu Hoa giống như con chuột đang nằm im dưới móng vuốt mèo, chỉ cần nàng ta hơi dùng sức một chút, sẽ ch*t.

Trình Tiểu Hoa trừng mắt nhìn nàng ta, hỏi: "Cô là Phượng Nhi?"

Ánh mắt người phụ nữ xinh đẹp chợt lóe lên, tiếp tục cười: "Không thể ngờ trên đời này lại vẫn còn có người có thể nhận ra ta."

Trình Tiểu Hoa nói: "Cô tạo ra một biển hoa ở đây là muốn làm gì?"

"Làm gì?" Phượng Nhi phóng tầm mắt nhìn ra biển hoa bỉ ngạn xung quanh: "Ngươi không thấy sao? Nực cười, lũ người trong thôn kia còn tưởng rằng có thể dựa vào biển hoa này kiếm bộn tiền. Ha ha! Không bao lâu nữa, biển hoa này sẽ hoàn toàn bao phủ thôn này. Thôn Đỗ gia đừng mơ có ai còn sống! Bọn họ đều sẽ trở thành vong hồn dưới hoa, vĩnh vĩnh viễn viễn, đời đời kiếp kiếp bị nhốt ở dưới biển hoa, trải qua đau khổ giống như ta!"

Quả nhiên, giống như trước đó Trình Tiểu Hoa đã nghĩ.

"Người năm đó đều đã chết hết rồi, những người trong thôn bây giờ cũng không phải họ, cho dù cô có hại chết hết bọn họ thì cũng được gì?"

"Không còn là những người trước kia? Ha ha! Nhưng mà bọn họ cũng đáng giận y như nhau!" Lần này là Đỗ Tiểu Nhã nói chuyện, trong giọng nói của cô ta tràn ngập oán độc. Có lẽ là cảm thấy Trình Tiểu Hoa nay đã là cá nằm trên thớt, cô ta cũng sẵn lòng nói thêm vài câu.

"Cô đồng cảm với người trong thôn, đồng cảm với Đỗ Siêu. Nhưng mà vì sao không có ai thương tiếc cho tôi? Tôi nghỉ học sớm đi ra ngoài làm thuê, kiếm tiền học phí cho tên khốn nạn này. Học phí trung học, đại học của hắn đều là do tôi đi sớm về khuya, bán mồ hôi xương máu kiếm về. Hắn đã từng nói, chờ hắn tốt nghiệp đại học, kiếm được công việc tốt trong thành phố sẽ cưới tôi, cho tôi cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi chờ, tôi đợi, vất vả lắm mới chờ tới lúc hắn tốt nghiệp, cuối cùng lại chờ được lời hắn đòi chia tay. Chỉ vì người phụ nữ kia là người trong thành phố, nhà có quan hệ, có thể sắp xếp cho hắn một công việc tốt, hắn đã vứt bỏ tôi không chút lưu tình! Ngay cả mẹ hắn cũng không phải người tốt đẹp gì! Hừ, lúc trước đối xử với tôi rất tốt, sau khi biết tôi không thể mang thai thì ngay lập tức thay đổi thái độ. Tại sao tôi lại không mang thai được, còn không phải kiệt tác của con trai bà ta sao? Đỗ Siêu bỏ tôi, tất cả mọi người trong thôn đều nói tôi là cái giày rách, bị người ta chơi xong rồi bỏ. Ngay cả người nhà cũng oán trách tôi, mắng tôi..."

Hơi dừng một lát, ngữ điệu của Đỗ Tiểu Nhã từ oán độc biến thành bi thương: "Đêm hôm đó, tôi nằm ở trong này, sao trên trời cũng như đêm hôm nay, xinh đẹp, lộng lẫy. Xa xa là thôn làng, ánh đèn từ trong nhà hắt ra. Chỉ có tôi cô đơn một mình nằm ở nơi mặt đất lạnh như băng này. Tôi cắt đứt cổ tay của mình, máu chảy rất nhiều, tôi rất lạnh, rất rất lạnh..."

Máu của cô ta từ trong cơ thể chảy ra, ngấm vào trong đất, cũng chảy vào rễ của một gốc cây bỉ ngạn nở rộ ở bên cạnh.

Hoa bỉ ngạn, nở rộ ở âm phủ. Theo truyền thuyết, có thể gợi lên hồi ức của người chết, nhưng nếu như hồi ức quá đau khổ cũng sẽ gợi lên oán hận.

Trùng hợp là, năm đó sau khi Phương Nhi chết, oán khí quá lớn, hấp dẫn đến Hoa yêu ở bên bờ đối diện, Hoa yêu hút xương thịt của Phượng Nhi, đồng thời cũng hút oán hận của nàng ta. Nỗi oán hận kia trải qua trăm năm tích tụ lại bị oán hận của Đỗ Tiểu Nhã kích hoạt. Hơn nữa, không khéo, phần mộ của Đỗ Tiểu Nhã và Phượng Nhi cách nhau rất gần. Hai linh hồn có nỗi oán hận vô cùng lớn, cuối cùng dung hợp với Hoa yêu ở bờ đối diện, biến thành thứ đồ yêu không ra yêu, quỷ không ra quỷ, lại có năng lực mạnh kinh người.

Đỗ Tiểu Nhã kể xong chuyện, đầu quay ngoắt lại, lại chuyển tới mặt của Phượng Nhi. Phượng Nhi cười khanh khách nói: "Chuyện cũ đã nghe xong, bây giờ người đã có thể yên tâm đi ch*t rồi đấy!"

Nói xong, nàng ta đưa tay ra, không chút lưu tình nào bóp chặt cổ Trình Tiểu Hoa.

Hô hấp của Trình Tiểu Hoa cứng lại, cô có thể cảm giác được da thịt mịn màng ở cổ bị móng tay cào rách. Máu đỏ chầm chậm chảy ra, dính lên cái tay kia lại giống như là axit sunfuric ăn mòn, khiến cho Phượng Nhi giật mình thu tay lại.

"Sao, sao lại thế này?" nàng ta kinh ngạc nhìn thấy tay của mình bởi vì dính phải m*u của Trình Tiểu Hoa mà bị ăn mòn nhanh chóng.

Vết thương trên cổ của Trình Tiểu Hoa tuy rằng phạm phải động mạch, nhưng mà m*u vẫn đang không ngừng chảy ra ngoài.

M*u chảy tới trên đóa hoa đang quấn quanh cổ cô, đóa hoa kia hơi lay động, sau đó nhanh chóng buông cô ra.

Máu chảy xuống mặt đất lại bị vô số đóa hoa xung quanh hấp thu, tất cả đóa hoa đều hơi lay động, chậm rãi cong cành hoa xuống, như là đang thần phục.

Mùi máu lan tỏa khắp không trung, truyền đến chỗ xa, ngay cả hoa phía bên kia sườn núi cũng như là bị hấp dẫn, từ từ lay động trong bóng đêm.

Phượng Nhi không thể tin nổi nhìn mọi thứ trước mắt, thì thào hỏi: " Cô là ai? Rốt cuộc cô là ai?"

Trình Tiểu Hoa cũng có chút không hiểu, nhưng cô không rảnh nghĩ nhiều, nhanh chóng bò lên, tiếp tục chuẩn bị ứng chiến.

Đột nhiên Phượng Nhi cảm thấy cả người co rút, một khói màu đỏ như sương như mây, nhanh chóng bóc ra từ trong cơ thể nàng ta.

Mà sau đó đám khói màu đỏ kia bay đến trước mặt Trình Tiểu Hoa, lượn quanh mấy vòng. Bên trong sương màu đỏ dường như có một khuôn mặt, một khuôn mặt nửa người nửa hoa, nửa hư nửa thực.

Phượng Nghi thấy vậy, vô cùng tức giận quát: "Ngươi đã đồng ý thay ta báo thù! Mau trở lại, ta cần sức mạnh của ngươi!"

Hoa yêu như không để ý đến nàng ta nữa, ở trước mặt Trình Tiểu Hoa lượn vài vòng, sau đó bỗng nhiên một trận gió thoáng qua, Hoa yêu tan biến trong không khí.

"Này! Ngươi đi đâu vậy! Tại sao ngươi lại ruồng bỏ ước định của chúng ta!"

Hoa Bỉ Ngạn có linh khí. Lúc trước Hoa yêu bỉ ngạn cảm giác được oán niệm của Phượng Nhi, đồng ý giúp nàng ta báo thù. Cũng bởi vì có sự trợ giúp của hoa yêu, quỷ lực của nàng ta mới có thể mạnh đến như thế. Hiện tại Hoa yêu đi rồi, quỷ lực của Phượng Nhi tất nhiên giảm xuống vài lần.

Trình Tiểu Hoa không chút do dự, nhân cơ hội tung Minh Âm Linh ra, lại một lần nữa đánh nhau với Phượng Nhi. Lần này, chênh lệch giữa hai bên hoàn toàn đảo chiều. Không tới vài phút, Minh Âm Linh đã quấn lên người Phượng Nhi, khiến cho nàng ta không thể động đậy.

Mãi đến lúc này, Trình Tiểu Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, nói: " Được rồi, chuyện này kết thúc, các người có thể xuống âm phủ, nơi đó mới là nơi mà các người nên đi."

Phượng Nhi bị chế trụ, tự biết có xuống âm phủ cũng không có kết cục tốt, lạnh giọng nói: " Xuống nơi đó chịu khổ, không bằng làm cho ta hồn phi phách tán đi!"

Một mặt khác Đỗ Tiểu Nhã cũng nói: "Chỉ có thể hận chúng ta không thể gi*t sạch toàn bộ người trong thôn!"

Trong lòng Trình Tiểu Hoa biết oán niệm của cô ta quá nặng, chính mình cũng bất lực, cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ đành chờ lát nữa liên hệ đến Quỷ Sai của vùng này, mang bọn họ đi. Về phần đến âm phủ sẽ chịu hình phạt gì, đây không phải là chuyện cô có thể quản. Lấy ác chế ác tóm lại cũng không phải là phương pháp giải quyết sự việc đúng đắn, cho dù là người hay quỷ, cũng phải phụ trách gánh chịu tội nghiệt chính mình tạo ra.

Lúc này, Tôn Danh Dương gào lên: "Tiểu Hoa, mau cứu tôi ra đi! Lão Tôn tôi sắp bị cái hoa này thắt cổ chếc tươi rồi này!"

Trình Tiểu Hoa đi đến gần, thấy Tôn Danh Dương đang nằm ngửa mặt lên trời, hoa xung quanh đó bao phủ khắp người gã, chẳng những làm gã không thể nhúc nhích, ngay cả trên mặt cũng bị hoa che khuất, chỉ còn chỗ miệng có chút khe hở để có thể kêu cứu.

Trình Tiểu Hoa nghĩ đến một cảnh tượng lúc nãy, lập tức ngồi xổm xuống, nâng tay chạm nhẹ vào những bông hoa kia, nhẹ lẩm bẩm: "Nới ra đi."

Những bông hoa kia dường như có thể hiểu được lời của cô, lần lượt trườn khỏi người Tôn Danh Dương.

Tôn Danh Dương nhanh chóng ngồi dậy, há miệng thở hổn hển: "Xém chút nữa là bị đám hoa này thắt cổ chếc! Chờ lát sau tôi nhất định phải châm lửa đốt hết đống hoa này!"

Trình Tiểu Hoa nói: "Anh đốt chúng nó làm cái gì? Bản tính của hoa cỏ đều là hiền lành, chỉ là bị oán niệm của quỷ hồn lợi dụng thôi. Thu Quỷ hồn, hoa này cũng không khác hoa bình thường ___ đúng rồi, còn Sơn Miêu!"

Vừa rồi Sơn Miêu bị Phượng Nhi bóp cổ một cách tàn nhẫn, lúc đó đã không còn động đậy được, không biết bị thương thế nào.

Tình trạng của Sơn Miêu còn nghiêm trọng hơn so với họ tưởng.

Đến khi tìm được, toàn bộ thân mèo đã mềm nhũn ngã vào trong bụi hoa, mắt mèo khép chặt, miệng hơi hơi hé, cái lưỡi màu hồng vô lực treo ở bên ngoài.

Tôn Danh Dương đẩy Sơn Miêu một cái, không hề có phản ứng, nhưng thân thể có chút lạnh.

Trình Tiểu Hoa cũng trở lên căng thẳng, Tôn Danh Dương nhào vào trên người Sơn Miêu khóc rống lên: "Con mèo ngốc này, sao lại chếc dễ như vậy hả? Ôi, mèo của tôi, cậu muốn làm Lão Tôn tôi đau lòng chếc luôn hả? Lão Tôn tôi rất xin lỗi cậu. Trước kia tôi dành ti vi với cậu còn thấy cậu thành thật mà bắt nạt, hay đem việc của mình đẩy cho cậu làm. Còn bởi vì ghen tị cậu có bạn gái mà lén lút nguyền rủa cậu bị đá..."

Đang khóc đến hăng say, thân thể Sơn Miêu bỗng co giật một chút, mắt mèo từ từ mở ra "Anh lại nguyền rủa tôi bị đá!"

Tôn Danh Dương ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Sơn Miêu rồi lại ôm lấy Sơn Miêu, vui mừng khóc: "Cậu không có chếc! Ai nha mẹ ơi, doạ chếc Lão Tôn rồi. Cậu mà chếc thật, sau này tôi bắt nạt ai đây?"

Bốn cái móng vuốt của Sơn Miêu cào loạn lên nói: "Buông, buông ra! Tôi không bị quỷ giết chếc thì cũng bị anh làm bẩn chếc!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.