Ngay giây phút chỉ mành treo chuông đó bỗng có một luồng ánh sáng xuất hiện từ hư không, cuốn lấy thân thể hai người đem vào trong phòng.
Mẹ Lưu thở phào nhẹ nhõm, nhưng vì biết linh hồn kia vẫn còn ở trong thân thể con gái nên không dám đi đến ôm con mình.
“Tiểu Tuyết!” Người đàn ông ôm con vào lòng mà khóc. Bao năm mong nhớ lại nhận lại tin dữ con gái đã chết, cùng với tình huống nguy hiểm vừa rồi làm ông không còn giữ nổi bình tĩnh, cũng không quan tâm đ ến trong phòng vừa có thêm một người lạ mặt là Trình Tiểu Hoa.
Trình Tiểu Hoa yên lặng đứng trong góc phòng, nhìn hai bố con ở phía đối diện. Cô biết, người đàn ông kia đang rất hối hận, đáng tiếc, trên thế gian này, “hối hận” là hai từ không có tác dụng nhất.
“Bố hối hận rồi. Tiểu Tuyết ơi, Tiểu Tuyết của bố… Đều là lỗi của bố…” Người đàn ông cao lớn lúc này lại khóc như một đứa trẻ. Mà đứa bé trong lòng ông, vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng, chỉ lặp đi lặp lại một câu hỏi: “Bố đồng ý đi với con mà, nói chuyện phải giữ lời chứ ạ.”
“Bố giữ lời, sẽ đi cùng con, cùng con đi tìm mẹ. Tiểu Tuyết, con chờ bố nhé!”
Người đàn ông buông con gái ra, lao đảo đi về phía cửa sổ. Lúc sắp đến cạnh cửa sổ, một bóng đen chắn trước cửa sổ. Đó là một người phụ nữ trưởng thành, tóc ngắn, mơ hồ có thể nhìn thấy ngũ quan hài hòa, gương mặt có vẻ tang thương. Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-van-than-so-444/3350202/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.