Sau một đêm ở lại viện, Lưu Duyệt được cho về nhà. Bác sĩ không phát hiện ra vấn đề gì lớn, nghi ngờ chỉ là do thiếu máu nên mới ngất đi. Tuy nhiên, mấy ngày sau đó, Lưu Duyệt liên tục sốt cao không giảm, nửa tỉnh nửa mê. Lúc ngủ được còn thường xuyên gặp ác mộng, miệng cứ kêu: “Cứu con, cứu với, đừng đến gần tôi…” Lúc tỉnh táo thì ngây người, không nói không rằng, hoặc là ôm lấy mẹ mà khóc, cho dù có hỏi như nào cũng chỉ nói là sợ.
Mẹ Lưu bị trạng thái này của con gái dọa sợ nên đành xin nghỉ phép để ở nhà trông con. Bà ta cũng gọi điện bảo bố Lưu mau chóng trở về nhà. Lúc đầu, bố Lưu chỉ nghĩ là con gái bị sốt thôi, nhưng lúc về đến nhà, ông đã rất sốt và đau lòng khi thấy con gái. Đi bệnh viện mấy lần, bác sĩ vẫn nói là ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, không kiểm tra ra là có bệnh gì cả. Ngoài việc bán thuốc hạ sốt, truyền dịch ra thì cũng không còn cách nào khác cả.
Sau cùng là bố Lưu bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, nói: “Không phải em nói hôm trước Lưu Duyệt về nhà còn đòi đi chùa, xin bùa bình an à. Có phải nó gặp phải chuyện gì quái dị rồi không?”
Mẹ Lưu nhìn dáng vẻ con gái bây giờ, có vẻ giống như trúng tà thật rồi? Bà nói: “Em có một người chú họ biết về mấy chuyện này. Để em đi hỏi thăm xem chú ấy có thể đến nhà ta một chuyến hay không.”
Chú họ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-van-than-so-444/3350200/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.