Trình Tiểu Hoa cúi người, vén ga trải giường rồi tạo ra một ngọn lửa, nhờ có ánh lửa, cô nhìn thấy một đứa bé đang ngủ say dưới giường. Có lẽ là bị ánh lửa làm cho giật mình, đứa bé đột nhiên mở mắt, đôi mắt sáng nhìn Trình Tiểu Hoa trong giây lát rồi dùng tốc độ cực nhanh lao ra ngoài.
“Đừng chạy!” Trình Tiểu Hoa vội vàng đuổi theo. Cô vừa ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng quát: “Ai đó!”
Một ông lão hơn sáu mươi tuổi xuất hiện. Ông mặc một bộ đồ màu xanh, cổ tay áo, cổ áo đã bị giặt đến bạc màu, có lẽ là đã mặc rất nhiều năm rồi. Thân hình ông gầy gò, mái tóc hoa râm, khóe mắt nhiều nếp nhăn nhưng đôi mắt vẫn còn rất tinh anh, đôi mắt đó đang cảnh giác nhìn Trình Tiểu Hoa: “Cô là ai? Không thấy bên kia có bảng người không phận sự không được vào à? Còn trẻ mà mắt đã kém thế à?”
Trình Tiểu Hoa không thể nói mình đi làm nhiệm vụ do Địa phủ thông báo được, chỉ cười nói: “Cháu đang đi đến khu nội trú thì thấy một con mèo rất giống con mèo cháu nuôi đã bị mất nên cháu mới chạy đến đây theo nó.”
Ông lại nhìn cô mà không nói gì, sau đó đi đến trước phòng trực ban, lấy chìa khóa ra mở cửa. Chờ mở khóa, ông thấy Trình Tiểu Hoa vẫn còn đứng đó thì nhíu mày: “Sao cô vẫn còn đứng đây? Khu nội trú đi hướng đông.”
Trình Tiểu Hoa nhịn không được mà hỏi: “Ông ơi, cháu thấy ấn đường của ông biến thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-van-than-so-444/3350197/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.