Chương trước
Chương sau

Hơn 12 giờ đêm, Tôn Danh Dương lôi Tống Thanh về nhà. Vốn Tống Thanh định chờ trong phòng sạch sẽ mới về nhưng Tôn Danh Dương lại nói: "Nhỡ mà đối phương là nhắm vào anh, anh không về nhà sẽ không xuất hiện, vậy chúng tôi tốn công vô ích rồi."
Mãi cho đến khi đứng trước cửa phòng vẫn không thấy Cảnh Thù đi theo. Đến khi cửa vừa mở thì Cảnh Thù lại đột nhiên xuất hiện.
Tống Thanh vô cùng kinh ngạc, đang muốn hỏi hắn đến lúc nào, sau đó lại nghĩ lại người ta có thân phận gì, khẳng định là có cách đi đường khác biệt nên cũng không hỏi nhiều, chỉ đón họ vào, mời ngồi rồi đi pha trà cho bọn họ.
"Đừng nhảy nữa, nếu bị bỏng tay thì mấy ngày nữa làm sao mà viết truyện được?" Tôn Danh Dương nhìn thấy khó chịu, kéo Tống Thanh ngồi xuống sô pha, nhưng quá dùng sức nên ngã nhào lên người Tống Thanh, cả hai cùng ngã xuống sô pha, bốn mắt nhìn nhau, mũi chạm mũi, tư thế vô cùng ái muội.
Tống Thanh đỏ mặt: "Anh, không phải anh nói anh không cong à?"
Tôn Danh Dương như bị sét đánh, vội vàng bật dậy: "Cái gì cơ? Không được nói lung tung!" Sau đó chạy qua ghế đối diện ngồi, nhìn Cảnh Thù nói: "Điện hạ, người nhìn rõ mà đúng không? Tôi chỉ là không cẩn thận thôi."
Cảnh Thù lạnh nhạt nói: "Ừ, là không cẩn thận. Nhưng có phải cố ý không cẩn thận hay không thì bản quân làm sao mà biết được?"
Tôn Danh Dương sốt sắng: "Điện hạ, tôi không..."
Cảnh Thù nói: "Địa phủ Tư không quản lý cuộc sống cá nhân của viên chức, bản quân cũng không cổ hủ đến như vậy."
"Không phải..."
Cảnh Thù bỗng nhiên quát: "Bản quân đã bảo là kệ xác ngươi rồi, nói lắm lời thế? Chẳng lẽ còn muốn để bản quân ngồi đây xem các ngươi chơi trên sô pha à?"
Tôn Danh Dương bị quát, ngoan ngoãn ngồi yên, trong lòng cảm thấy bất lực. Gã không biết trong lòng Cảnh Thù lại càng sầu hơn. Lão Tôn này, tính tình tham lam, không thu tiền của tên tác giả kia mà vẫn tận tâm tận lực đến bắt ma giúp? Cái sự khác thường này, Cảnh Thù vốn cũng không thèm để ý. Đêm nay đến đây cũng là nể mặt Tiểu Hoa, không ngờ lại được chứng kiến... gian...tình.
Tuy rằng Cảnh Thù không kì thị nhưng hắn vẫn là một tên trai thẳng, vô cùng phản cảm hai người kia ái muội trước mặt mình. Đã thế lại còn làm như hắn bị mù, muốn giải thích, muốn che giấu sự thật nữa chứ. Nếu không phải Tiểu Hoa cũng thích đọc truyện Tống Thanh viết, hy vọng chuyện trong nhà anh ta sớm được giải quyết ổn thỏa để anh ta chuyên tâm viết truyện thì Cảnh Thù sớm đã biến khỏi nơi này rồi.
Đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn chút ánh sáng từ cửa sổ len lói vào, chiếu vào cảnh vật mờ mờ ảo ảo. Thời gian chầm chậm trôi qua, ba người ngồi ở sô pha, đều có tâm sự riêng nên không ai nói gì. Không biết bao lâu sau, vẫn không có động tĩnh gì. Tôn Danh Dương nhịn không được, hỏi nhỏ: "Điện hạ, thứ kia có phải phát hiện ra chúng ta ở đây nên không dám tới không?"
Cảnh Thù nói: "Không phát hiện được, bản quân đã tạo một kết giới ở đây rồi, không thể phát hiện được."
Tôn Danh Dương nói: "Vậy cũng quá kì quái rồi, còn hai tiếng nữa là trời sáng mà nó còn chưa xuất hiện. Chẳng lẽ thứ đó muốn nghỉ một ngày?"
Cảnh Thù ngẫm nghĩ, hỏi Tống Thanh: "Những lần gặp cái thứ kia, anh như thế nào? Có quy luật gì đặc biệt không?"
Tống Thanh nhớ lại, nói: "Cũng không có gì đặc biệt cả. Mỗi ngày tôi viết truyện xong thì về phòng đi ngủ. Mấy lần gặp phải nó thì đều là nửa đêm tỉnh dậy rồi thấy. Một lần là túm chân, một lần là sửa bản thảo của tôi. Chẳng lẽ cũng giống như thầy giáo già kia, thích chấm bài tập?"
Tôn Danh Dương nói: "Cũng có thể! Hôm nay anh viết chương mới ở trong tiệm hoành thánh rồi, buổi tối không viết, cũng không thấy đi ngủ nên nó không xuất hiện. Không phí lời nữa, anh mau mở máy tính lên, tùy tiện viết mấy dòng rồi về phòng ngủ đi!"
Vì thế, Tống Thanh đứng dậy mở đèn phòng khách, viết tiếp đoạn ban ngày đang viết dở, sau đó gập máy tính lại, như mọi ngày về phòng ngủ đi ngủ.
Hai ngày nay ngủ không ngon giấc, ban ngày ở tiệm hoành thánh còn bị Tôn Danh Dương bắt viết một chương dài. Anh ta sắp không trụ được nữa rồi, hơn nữa, lại có Tôn Danh Dương và Cảnh Thù ở đây, nỗi bất an, sợ hãi trong lòng cũng bớt đi rất nhiều. Vừa nằm xuống giường không bao lâu đã chìm vào giấc mộng đẹp.
Lúc này, rèm cửa sổ hơi lay động.
Đêm nay, cửa sổ đã được đóng lại, thế mà trong phòng lại nổi gió, không chỉ làm rèm cửa lay động mà còn khiến ga giường rũ xuống cũng phấp phới theo. Trận gió kia, tựa như từ dưới giường lan ra khắp phòng.
Gió thổi, một cái bóng đen chậm rãi bò từ dưới giường ra, tóc dài quết đất, móng tay cũng rất dài, theo động tác bò mà ma sát với sàn nhà tạo ra thứ âm thanh khó nghe.
Bóng đen bò ra khỏi gầm giường, đứng thẳng lên, chỉ có thể mơ hồ thấy bóng dáng đó đang đứng ở bên giường không động đậy. Tuy rằng không nhìn được biểu cảm, nhưng có thể tưởng tượng ra nó đang nhìn chằm chằm vào Tốn Thanh.
Cũng không biết có phải là cảm giác được gì không mà Tống Thanh bừng tỉnh, vừa mở mắt đã nhìn thấy cái bóng người kia. Mới đầu còn tưởng là Tôn Danh Dương, lại thấy tóc của đối phương rất dài, còn có rất nhiều tóc đang phủ lên mặt, lên cổ mình, lạnh lẽo vô cùng.
Tống Thanh sợ đến mức tim suýt ngừng đập, gào lên: "Anh Tôn cứu với!" Cùng lúc đó, theo bản năng lùi sang một bên, ngã xuống giường một cái rầm.
Lúc này, không biết ai bật đèn, trong phòng nháy mắt đã sáng trưng. Bóng đen đứng cạnh giường bị kinh động, chuẩn bị chạy trốn thì nghe thấy Cảnh Thù quát một tiếng: "Còn dám chạy!"
Còn chưa nói hết câu, hắn đã túm được con ma đó.
Tôn Danh Dương đi qua ngó một cái, ngạc nhiên nói: "Đây là loại ma quỷ gì thế? Sao không có âm khí?"
Tống Thanh cũng vội bò lên, đánh bạo tiến lên hai bước nhìn xem, thấy Cảnh Thù đang giữ một con ma mặc đồ cổ trang, không biết có bao nhiêu tầng tầng lớp lớp quần áo nhưng vẫn có thể thấy dáng người rất đẹp. Tóc đen mượt như tơ, trên đầu còn có trang sức bằng vàng. Khuôn mặt nhìn nghiêng có chút quen mắt nhưng lại không nhớ qua từng gặp ở đâu. Đúng lúc đó, ma nữ cũng quay đầu, oán hận nhìn anh ta. Ánh mắt tràn đầy oán hận cùng phẫn nộ, nếu như ánh mắt có thể giết người, Tống Thanh cảm thấy mình nhất định đã chết hơn một nghìn lần.
Nhưng thứ khiến anh ta kinh hãi là khuôn mặt nó. Vốn dĩ là một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng không biết tại sao mà trên khuôn mặt đó lại đầy những vết dao. Chỗ dao khoét sâu máu thịt lẫn lộn làm người ta không dám nhìn thẳng. Chỗ nông thì máu loãng đang không ngừng rỉ ra.
Tống Thanh chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy da đầu giật giật, vội chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Thứ kia oán hận mở miệng: "Sao mày không dám nhìn tao?"
Tôn Danh Dương thấy lạ: "Cô có mối thù gì với anh ấy? Sao lại ám người ta? Ám thôi còn chưa đủ, còn muốn sửa bản thảo của người ta? Chẳng lẽ cô có đam mê chấm bài tập?"
Thứ kia nói: "Cừu oán? Mấy người xem hắn biến tôi thành bộ dáng ma quỷ này mà tôi còn không được hận à? Hận mình không có đủ năng lực, bằng không tôi đã giết tên khốn này nghìn vạn lần!"
Lúc nói đến "chết một nghìn lần, một vạn lần" cũng là nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức lực mà nói, mỗi một chữ đều làm Tống Thanh sợ hãi.
Tôn Danh Dương càng thấy lạ, hỏi Tống Thanh: "Rốt cuộc anh làm gì đắc tội người ta thế? Chẳng lẽ kiếp trước anh là Trần Thế Mỹ, giết vợ à?"
Tống Thanh vội nói: "Chuyện kiếp trước làm sao tôi nhớ được? Cô nương, có phải cô nhận sai người không? Chuyện kiếp trước tôi không nhớ rõ nhưng tôi cảm thấy bản thân mình không có khả năng làm những việc ác độc như vậy."
Thứ kia nói: "Mày còn không ác độc à? Giết tao còn chưa đủ, còn làm tao bị hủy dung, xương cốt bị nghiền thành tro. Mày không biết tao à? Ha ha, mỗi ngày mày đều hành hạ tao đến chết đi sống lại trong truyện, vậy mà bây giờ lại nói không biết tao là ai à?"
Tống Thanh không hiểu, Tôn Danh Dương choáng váng, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, đồng thanh nói: "Cô là A Âm!"
Đây là lần đầu tiên Tôn Danh Dương gặp phải chuyện này, trong lòng vừa sợ vừa thấy lạ, tò mò nhìn Cảnh Thù.
Cảnh Thù giải thích: "Là linh hồn của chữ viết. Nó có linh khí, có thể ghi lại những hỉ nộ ái ố. Mà tuy rằng truyện Tống Thanh viết chỉ là hư cấu, nhưng do được phổ biến nên tích góp từng chút từng chút một linh khí, cũng giống như có sức mạnh từ tín ngưỡng, lại thêm nó vốn có oán hận và chấp niệm quá nặng nên sinh ra hồn phách. Nhưng thời gian ngắn, lại không có ba hồ sáu phách duy trì nên không quá mạnh. Nếu không thì với sự oán hận mạnh mẽ như vậy, chắc Tống Thanh đã chết từ lâu rồi."
Tống Thanh nghe giải thích, lại nhìn bộ dáng của A Âm, đây không phải là hình ảnh sau khi cô bị hủy dung, chết thảm, hàng đêm đều bò ra từ gầm giường của kẻ thù mà anh ta viết trong truyện sao?
Lúc viết văn, anh ta chỉ quan tâm đến sự kịch tính, đối với nhân vật của mình, đôi lúc anh ta cũng có chút tình cảm nhưng dù sao, anh ta vẫn coi là hư cấu mà thôi. Có đôi khi vì để làm tăng thêm kịch tính và cảm xúc cho độc giả, anh ta cũng sẽ cố gắng viết những dòng bi thảm nhất cho cuộc đời của nhân vật.
Mà nhân vật bị hành hạ thê thảm nhất trong truyện của anh ta chính là A Âm này, hơn nữa, không phải chỉ thảm một kiếp mà là sầu thảm ba đời ba kiếp luôn!
---
Cuối năm bận quá mn ạ :3 chương này chém hơi nhiều :v
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.