Chương trước
Chương sau

Chương 70: Bóng đè 5

Lúc Giang Thủy có lại ý thức thì đã thấy mình bị giam ở một chỗ, chung quanh toàn là gạch, xi măng, đất với cát.

Nhắc lại lúc đó, dù đã thành ma Giang Thủy vẫn run rẩy cả người vì sợ hãi.

"Lúc mới đầu tôi cũng không biết mình đã chết, tôi khóc tôi kêu nhưng không có ai tới cứu tôi cả. Dần dần tôi nghe được những âm thanh trong phòng, có tiếng người, cả nam lẫn nữ, tôi còn nghe thấy họ nói chuyện với nhau. Sau đó thậm chí tôi còn có thể thấy bọn họ ở trong phòng ngủ, ăn cơm, nói chuyện với nhau. Nhưng dù cho tôi gào khóc, kêu la như thế nào thì bọn họ cũng không chú ý đến. Rồi tôi mới ngỡ ra là mình đã chết rồi..."

Cứ vậy mãi cho đến khi Lan Linh chuyển đến phòng này. Lúc mới đầu Giang Thủy cũng không ảnh hưởng đến Lan Linh được, cho đến khi Lan Linh mệt mỏi, dương khí suy yếu vì giúp lo lắng cho hôn sự của em gái. Vừa khéo là vị trí đầu giường được kê sát vào tường, đầu dựa vào đầu giường, đầu giường dựa vào tường, trong tường thì có một ma nữ. Giang Thủy nhân cơ hội đó, chui vào trong giấc mơ của cô ấy mà gây rối.

Mới đầu Giang Thủy chỉ muốn thu hút sự chú ý, để cô ấy biết trong tường có thứ gì đó. Cho nên Giang Thủy mới cào vào tường, nhưng Lan Linh lại đinh ninh cho rằng đó là tiếng phát ra từ dưới giường, không hề nghĩ đến việc đó là tiếng từ trong tường.

Dần dần, ác niệm nảy mầm, Giang Thủy muốn dọa chết Lan Linh, chiếm lấy thân thể của cô ấy. Nhưng không ngờ được, Lan Linh lại gan dạ như vậy, có mấy lần bị dọa quá đáng, lúc tỉnh dậy liền mở miệng mắng mỏ. Ma quỷ ấy mà nếu bạn cứng rắn thì nó sẽ yếu đi một phần.

Nhưng Giang Thủy biết rằng, cô ta bị nhốt quá lâu trong vách tường, năng lực của yếu không thể dễ dàng ảnh hưởng đến người sống, nên không thể buông tha cơ hội này.

Vì thế cô ta đổi cách. Bởi vì trong mơ, thân thể sẽ được thư giãn nhất, sự liên kết giữa hồn phách và thể xác cũng yếu đi chút ít nên Giang Thủy muốn lợi dụng lúc Lan Linh đang trong trạng thái vô thức mà dụ hồn phách cô ấy rời khỏi thể xác, cô ta có thể chui vào trong thân thể của cô ấy, thoát khỏi vách tường, rời khỏi căn nhà này.

Nói đơn giản thì cũng không đúng nhưng cũng không quá phức tạp. Chỉ là biết nguyên nhân, hậu quả làm cho người ta thổn thức.

Bởi vì có án mạng nên Trình Tiểu Hoa báo cho cảnh sát. Lý do là do vô ý đập vỡ tường, sau đó thì ngửi thấy mùi lạ trong đó.

Cảnh sát đục vỡ bức tường, thì phát hiện được một thi thể nữ. Theo phỏng đoán thì đã chết được hơn ba năm, mức độ phân hủy cao, giờ chỉ còn lại một bộ xương, bị đổ vào trong tường nên họ rất khó lấy ra được.

Người bị tình nghi lớn nhất là chủ nhà Trịnh Nghị.

Khi bị bắt, Trịnh Nghị có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng trở nên bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Tôi biết ngày này sớm muộn gì cũng đến." Chỉ là nghĩ đến cha mẹ đã già, gã không nhịn được mà lệ rơi đầy mặt.

Trong trại tạm giam, Trịnh Nghị bị khóa tay ngồi trong một góc, si ngốc nhìn trần nhà. Chuyện lúc đó gã không dám nhớ lại, nhưng giờ nó cứ như thủy triều, tràn vào trong não.

Lúc đó, bọn họ đang cãi nhau, lời nói của cô ấy có chút khó nghe nên gã nhất thời xúc động mà động tay động chân. Gã cũng không ngờ được, chỉ hơi sơ suất mà đã đẩy cô ấy ngã từ trên tầng xuống.

Gã vội vàng chạy đến cạnh cửa sổ nhìn xuống, thì thấy đầu của cô ấy đã đụng trúng chậu cây bằng đá, máu chảy rất nhiều...

Lúc đó là nửa đêm, trời lại đang mưa to nên vết máu bị nước mưa cuốn trôi. Gã vội vội vàng vàng chạy xuống, bế cô ấy về phòng. Vốn nghĩ rằng mình sẽ chết cùng cô ấy, nhưng lúc cầm dao lên thì trong đầu lại hiện ra dáng vẻ khi về già của cha mẹ, gã không xuống tay được với chính mình.

Ở lì trong phòng hai đêm, nghĩ trước nghĩ sau, gã quyết định độc ác đến cùng, đem thi thể của cô ấy nhét vào trong tường. Sau đó, cha mẹ cô ấy từng đến tìm, làm loạn lên, báo cả cảnh sát. Nhưng không có chứng cớ, chỉ có thể kết luận là mất tích. Hơn nữa, nhà cô ấy ở nơi khác, cách khá xa, sau khi đến làm loạn lên mà không có kết quả thì đành rời khỏi.

Rốt cuộc là tại sao lại xúc động làm ra việc như vậy? Sao lại tự đẩy mình vào cảnh vạn kiếp bất phục như bây giờ? So với việc sống chết, những chuyện khác có đáng gì đâu chứ!

"Anh Nghị ơi..." Trong phòng giam yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói gọi tên gã.

Trịnh Nghị cả kinh – tuy đã nhiều năm không còn nghe thấy nhưng gã vẫn nhận được chủ nhân của giọng nói này: Giang Thủy.

Giọng nói càng lúc càng gần nhưng gã vẫn không dám đối diện.

"Anh Nghị, sao anh không dám nhìn em?" một đôi chân của con gái xuất hiện trong tầm nhìn của gã. Đó sao có thể là một đôi chân chứ, một nửa là thịt đang thối rữa, một nửa là xương trắng, còn có cả đất cát dính vào. Nhìn dần lên, gã thấy một bộ váy ren màu trắng, làn váy dài phủ lên đôi cẳng chân hư thối đang bay bay.

Đây là quà mà gã tặng cô ấy vào dịp sinh nhật, cô ấy rất thích nó, thường xuyên mặc nó. Thậm chí, lúc cô ấy chết cũng đang mặc bộ váy này.

Nước mắt tuôn ra, gã ngẩng đầu lên, nhìn đến khuôn mặt vì phân hủy mà trở nên xấu xí kia, nhưng vẫn còn quen thuộc, sự khó chịu trong lòng cũng không thể đè nén nỗi sợ hãi.

"Tiểu Thủy, em đến đòi mạng anh sao? Em nên đến từ lâu rồi, anh đáng chết mà."

"Tôi đã muốn tìm anh từ lâu rồi, nhưng tôi không thoát ra được. Anh giam cầm tôi trong bức tường, làm sao tôi có thể đi ra khỏi đó được? Có vài lần, tôi thấy anh đến đó thu tiền thuê nhà, tôi gọi anh, tôi cố hết sức gọi anh nhưng anh đâu nghe được. Tôi cào tường, cào đến mức xương tay bị gọt phẳng nhưng cũng không thể cào ra một khe hở trên bức tường. Anh Nghị, sao anh nhẫn tâm nhốt tôi lại? Tôi đến chỉ muốn hỏi anh một câu, anh hận tôi đến mức nào mà có thể đối xử với tôi như vậy? Vì sao đến chết rồi vẫn bắt tôi phải chịu đau khổ!"

Sắc mặt Trịnh Nghị thay đổi: "Không! Không! Anh không hề muốn giam cầm em ở nơi đó, anh chỉ sợ nếu người ta phát hiện ra, anh sẽ bị bắt nên mới làm như vậy với em. Anh còn muốn siêu độ cho em mà, bức tượng Phật đặt trong phòng em có thấy không? Cho dù là phòng cho thuê, nhưng anh cũng dặn họ một ngày thắp hương hai lần, chính là vì muốn siêu độ cho em, hy vọng em sớm đến nơi cực nhạc."

"Sớm đến nơi cực nhạc?" Giang Thủy cười: "Anh thật sự không biết à? Có Phật để siêu độ, cũng có Phật để trừ yêu diệt quỷ. Tượng Phật mà anh thỉnh về kia, đã trấn áp tôi ở trong tường đấy."

Cũng là do bức tượng đó trấn áp ma khí trên người Giang Thủy, tiêu trừ oán khí mà Trình Tiểu Hoa không thể cảm nhận ra là trong phòng có sự tồn tại của vong hồn.

"Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy được!" Trịnh Nghị không thể nào ngờ được, chính mình đã đẩy người con gái mình yêu nhất vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Gã quỳ xuống trước Giang Thủy, nức nở: "Tiểu Thủy, anh chưa từng hận em. Thật sự, đều là lỗi của anh. Lúc trước ý kiến bất đồng cũng là do tính tình anh không tốt, không thể bình tĩnh nói chuyện với em. Anh lỡ tay giết em nhưng không có gan gánh chịu hậu quả, còn vì ngu dốt mà hại em thảm hại như vậy. Rất xin lỗi! Thật sự xin lỗi em!"

"Trịnh Nghị, anh có biết không, có những lỗi lầm không thể nào dùng từ xin lỗi để xóa bỏ. Lúc đó anh chỉ biết cha mẹ anh mong chúng ta ở lại huyện, ở gần bọn họ. Nhưng anh đâu có biết rằng, cha mẹ tôi cũng không thể để tôi gả xa. Anh sợ chết, sợ cha mẹ anh đau lòng. Nhưng anh có nghĩ đến cha mẹ tôi không, chẳng lẽ họ không đau lòng sao? Tôi cũng là đứa con duy nhất của họ mà!"

"Tiểu Thủy... Tiểu Thủy... Giờ em giết anh đi, trên đường xuống suối vàng, để anh đi cùng em..."

"Muộn rồi, tất cả đều đã quá muộn rồi..." Nước mắt chảy ra "Tôi không còn cần anh nữa."

Thân thể Giang Thủy dần dần mờ nhạt đi, giống như một ảnh ngược trong nước lay động trước mặt gã.

"Tiểu Thủy!" Gã nhào lên muốn ôm lấy cô ấy, nhưng chỉ ôm được hư không – cô ấy đã biến mất rồi.

Gã cúi người, ôm một mảnh hư không trong lòng, thì thào hỏi: "Tiểu Thủy, em còn yêu anh không?"

"Đã sớm...không còn..." Giọng nói như có như không vang lên, tiến vào trong lỗ tai, đâm vào lòng gã, đau đớn đến vậy...

Bên ngoài trại tạm giam, vong hồn của Giang Thủy phiêu đãng dừng lại trước mặt Trình Tiểu Hoa.

"Cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi."

"Gặp được gã chưa? Giờ cô có thể an tầm rời đi rồi chứ?"

Giang Thủy gật đầu, đột nhiên nói: "Vừa rồi anh ấy hỏi tôi còn yêu anh ấy không?"

"Cô nói sao?"

"Tôi từng rất yêu anh ấy. Nhưng những ngày tháng ở trong bức tường kia, những ngày đêm chìm trong tuyệt vọng kia, cho dù có yêu sâu đậm đến đâu cũng sẽ tiêu tán hết. Tôi không yêu cũng không hận anh ấy nữa, tôi chỉ hy vọng kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp đừng gặp lại nhau."

Cuối cùng, Trình Tiểu Hoa giao Giang Thủy cho quỷ sai phụ trách ở đây. Sau đó như thế nào, Trình Tiểu Hoa cũng không thể hỏi được. Chỉ là tưởng tượng những việc cô ấy đã trải qua, cô không nhịn được mà thấy đau lòng.

Sau khi kể lại cho Lan Linh nghe về chuyện của Giang Thủy, Lan Linh im lặng rất lâu rồi mới nói với Trình Tiểu Hoa: "Người nhà cô muốn cô trong dịp tết này phải đi xem mắt."

"Rồi sao ạ?" Trình Tiểu Hoa không hiểu, rõ ràng lúc nãy cô kể một câu chuyện cũ thương tâm cơ mà.

"Cô quyết định không nghe. Đàn ông mà đáng tin thì heo mẹ cũng biết trèo cây. Cô quyết định tôn thờ chủ nghĩa độc thân!"

"Này..."

Đương nhiên Lan Linh cũng đã hỏi làm sao mà Trình Tiểu Hoa lại có khả năng thông linh. Trình Tiểu Hoa cảm thấy không nên lừa gạt cô giáo nên tóm tắt lại chuyện cô đã trải qua nửa năm nay kể lại cho cô ấy nghe. Bao gồm cả chuyện Triệu Mỹ Mỹ có một người bạn trai là quỷ sai.

Lúc đầu Lan Linh có vẻ rất khiếp sợ, sau đó thì tiếp nhận rồi.

Trình Tiểu Hoa dò hỏi: "Cô ơi, hay là em giới thiệu cho cô một quỷ sai để làm người yêu cô nhé?" Không biết tại sao mà Trình Tiểu Hoa rất muốn giới thiệu Tôn Danh Dương cho cô giáo Lan.

Lan Linh liên tục lắc đầu: "Cô vừa mới gặp chút chuyện ma quỷ, sau này không muốn gặp nữa. Không phải ai cũng có tinh thần thép như Triệu Mỹ Mỹ đâu."

Mặc dù rất đồng cảm với chuyện của Giang Thủy nhưng chỉ cần nghĩ đến phòng trọ mình ở suốt nửa năm qua là hiện trường một vụ giết người, đầu giường mình có một thi thể, cùng mình ngủ suốt một năm, chỉ nghĩ thôi Lan Linh đã thấy vô cùng đáng sợ rồi!

Bởi vì Trịnh Nghị bị bắt, chuyện đã xảy ra trong phòng cũng không giấu được nên sau khi những người thuê phòng biết được thì ngay lập tức chuyển đi.

Khóa học bổ túc của Lan Linh cũng sắp kết thúc, cô đem đồ đạc đến gửi nhờ nhà đồng nghiệp, sau đó về nhà đón năm mới cùng cha mẹ, năm sau sẽ đi tìm nơi ở mới.

Vốn dĩ cô ấy muốn mời Trình Tiểu Hoa về nhà cha mẹ cùng bọn họ đón tết nhưng Trình Tiểu Hoa từ chối. Trong tiệm hoành thánh còn có ba kẻ dở hơi, cô phải về đón năm mới cùng bọn họ chứ.

Rõ ràng trong nhóm đó, Trình Tiểu Hoa ít tuổi nhất nhưng cô cứ cảm thấy mình giống như đang làm mẹ của ba đứa con vậy ấy. Càng nghĩ càng mệt!!! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.