Chương trước
Chương sau

Chương 62:

Quỷ Linh Nhi không an phận, nguyên nhân ban đầu là do nó ghen tỵ Liễu Tinh Vân đối xử tốt với Vương Manh Manh, thế là đêm hôm lén lút lẻn vào phòng Vương Manh Manh, không biết nó mới làm gì nữa.

Đêm hôm qua, Liễu Tinh Vân bị quỷ anh dọa sợ, làm thai nhi trong bụng không ổn nên phải đi bệnh viện. Lúc đó, Lý Hiển ở bên ngoài, nghe nói Liễu Tinh Vân không khỏe, vội tới xem cô ta. Liễu Tinh Vân vô cùng kinh ngạc, đang lúc ngọt ngào với Lý Hiển thì cô ta giống như bị ấm đầu, quát Lý Hiển rồi cầm lấy dao gọt hoa quả trên bàn đâm anh ta, cực kỳ dùng sức làm Lý Hiển bị dọa. May mà anh ta biết chút võ thuật nên tránh được, không gây hậu quả nghiêm trọng gì. Nhưng sau đó Lý Hiển sợ hãi, lúc cảm xúc của cô ta đã ổn định thì anh ta nhờ bà Vương chăm sóc, sau đó vội vàng rời khỏi.

Sau khi Liễu Tinh Vân tỉnh táo lại thì ngay lập tức nghĩ đến thứ kia. Quỷ Linh Nhi tính tình hay ghen tỵ, thấy cô ta thân thiết với Vương Manh Manh là đã đi quấy rối rồi. Lần này chắc là nó biết cô ta có thai nên cực kỳ tức giận. Đêm qua coi như là gặp may, nếu tương lai chẳng may lại xuất hiện chuyện như vậy, Liễu Tinh Vân không dám nghĩ sẽ xảy ra hậu quả gì.

Suy nghĩ kỹ càng, cô ta quyết định muốn tiễn bước Quỷ Linh Nhi đi, nói với Trình Tiểu Hoa, Tôn Danh Dương, Cảnh Thù: "Tôi nghe chị họ nói rằng mọi người rất giỏi nên hy vọng mọi người có thể giúp tôi tiễn nó đi."

Cảnh Thù đang nằm ở một bên, nghe vậy thì cười lạnh: "Chính cô mời tới, chính cô nuôi, giờ cô đạt được mục đích thì muốn vứt bỏ nói? Nghĩ hay thật đấy."

Biết Cảnh Thù khó nói chuyện, Liễu Tinh Vân dùng ánh mắt tha thiết nhìn Tôn Danh Dương.

Tôn Danh Dương khó khăn nói: "Lúc cô nuôi, chẳng lẽ không biết rằng nuôi thứ này thì không thể nửa chừng tiễn nó đi à? Một số người vì nuôi nó mà không dám có con. Một số khác không cẩn thận phạm vào những điều cấm kỵ, chọc giận tiểu quỷ, thế là bị phản phệ, kết cục rất bi thảm. Huống hồ, vốn dĩ nó nên đến Minh giới, cô nuôi nó chính là ép buộc nó ở lại Nhân gian, là một loại tội nghiệt đấy."

Hiện giờ Liễu Tinh Vân đã biết sợ, lau nước mắt: "Tôi biết chứ, nhưng lúc đó đâu còn cách nào khác. Trong cái vòng luẩn quẩn kia, càng lúc càng khó nổi, người tới tìm tôi ghi hình càng lúc càng ít. Những đạo diễn, nhà sản xuất từng nâng đỡ tôi đều trở mặt. Những đạo diễn nhỏ thì muốn giở quy tắc ngầm với tôi! Tôi không phục cũng không cam lòng để thanh xuân bị hao phí như vậy. Cho nên mới... mới muốn đặt cược một lần xem sao."

Bà Vương nghe kể cũng mới biết chuyện, vừa tức giận vừa lo lắng: "Em thật là hồ đồ! Thứ tai họa như vậy mà em lại dính vào! Tiểu Hoa, cháu nói với thầy Cảnh giúp em cô được không. Nó cũng chỉ là nhất thời nghĩ không thông thôi."

Vì đều là phụ nữ, nên quan hệ giữa bà Vương và Trình Tiểu Hoa cũng khá tốt, còn sớm biết Cảnh Thù giỏi nhất nhưng cũng khó tính nhất nên bà Vương mới nhờ Trình Tiểu Hoa nói giúp mấy câu.

Trình Tiểu Hoa không thể đồng ý bừa bãi được nên quay lại hỏi Cảnh Thù: "Việc này có cách giải quyết không anh?"

Dường như Cảnh Thù không muốn tham gia vào việc này, thúc giục nói: "Hoa Hoa, em có muốn đi bơi không? Em không đi thì ta đi dấy. Em xem con mèo ngốc kia bơi thích chưa kìa."

Hắn không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới thì mọi người đều chú ý đến Vương Manh Manh và Sơn Miêu đã xuống biển, bơi ra chỗ nước sâu, ở trên bờ chỉ có thể nhìn thấy hai cái phao lúc ẩn lúc hiện. Biển thì lúc nào cũng nguy hiểm hơn so với bể bơi, nhất là khi Vương Manh Manh chỉ là một cô bé mới học bơi, không cẩn thận sẽ bị cuốn đi. Bà Vương sợ tái mặt, vội vàng chạy ra biển.

Trình Tiểu Hoa gọi: "Sơn... Miu Miu, mau đưa Manh Manh về, bơi xa sẽ có nguy hiểm đấy!"

Hai tai Sơn Miêu giật giật, sau đó bơi tới bên cạnh Vương Manh Manh, để bé trèo lên lưng mình rồi bơi trở về. Mặc dù dáng bơi không đẹp nhưng lại rất nhanh, lúc bà Vương vừa mới xuống nước thì cậu cũng đã cõng Vương Manh Manh bơi trở về.

Bà Vương thở phào nhẹ nhõm: "Con mèo này còn biết bơi nữa à, bơi giỏi thật."

Trình Tiểu Hoa nói: "Mèo bình thường không biết bơi, nhưng mèo rừng bẩm sinh đã biết bơi." Nhất là mèo thành tinh, bơi càng giỏi hơn.

Nói xong quay sang răn dạy Sơn Miêu: "Lần sau không được dẫn Manh Manh ra chỗ nước sâu như vậy, em bất tử thì không nói nhưng Manh Manh bị thương thì phải làm sao? Nhìn xem, bà Vương bị dọa sợ rồi đấy!"

Tôn Danh Dương cũng nói: "Cẩn thận không mẹ vợ tương lai cấm cửa cậu đấy nhé!" Cả người Sơn Miêu đều ướt đẫm, mặt mèo đầy vô tội: Tôi đã làm sai gì sao? Manh Manh muốn lặn xuống đáy biển ngắm san hô, tôi còn chưa đưa em ấy đi đâu đấy...

Chuyện này đã làm cho việc nhờ giúp đỡ của Liễu Tinh Vân bị gián đoạn. Cô ta cũng tự biết rằng chuyện của mình khó giải quyết nên không quá nóng vội, nhìn đám Trình Tiểu Hoa nghịch nước, chơi vô cùng vui vẻ, trong lòng không khỏi nghĩ đến cái thứ đang ở trong phòng kia, cho dù ban ngày ban mặt cũng không nhịn được mà run sợ. Lúc đó mình bị làm sao thế nhỉ, lại thỉnh nó về nuôi?

Trình Tiểu Hoa là một con vịt cạn, bơi được một vòng thì thôi, chỉ ngâm mình trong nước biển. Cảnh Thù giống như một con cá, bơi qua bơi lại quanh cô, còn hay té nước trêu cô. Trình Tiểu Hoa hưng phấn hỏi: "Anh có thể biến thành cá không?"

Cảnh Thù nói: "Trước kia thì chỉ là chuyện nhỏ, cá mập, cá voi đều được."

"Giờ thì sao?"

"Giờ có lẽ chỉ có thể biến thành mấy con cá nhỏ thôi."

Trình Tiểu Hoa vô cùng hứng thú: "Mau biến cho em xem với! Em còn tưởng rằng chỉ có Tôn Ngộ Không mới có bảy hai phép biến hóa, hóa ra điện hạ nhà chúng ta cũng có bản lĩnh này!"

Cảnh Thù quả quyết lắc đầu: "Không! Mất hết mặt mũi Diêm La của ta!"

"Anh tạm quên mình là Diêm La đi, chỉ cần nhớ mình là một người bạn trai đang muốn làm cho bạn gái mình vui vẻ là được rồi. Biến một lần đi, một lần thôi mà, người ta muốn nhìn một xíu."

"Không được! Một ngày làm Diêm La, cả đời là Diêm La, sao có thể thay đổi? Ta có rất nhiều cách làm cho em vui vẻ, cũng không thiếu cái cách này."

"Rốt cuộc anh có biến hay không hả?"

Cảnh Thù bất đắc dĩ, nhìn bốn phía xem có người không, sau đó thân thể co lại, biến thành một con cá nhỏ, thân thể mập mạp, khoan khoái quẫy đuổi bơi đến cạnh Trình Tiểu Hoa, hình ảnh này vô cùng dễ thương.

Nhưng, trời giáng mưa dông!

Một bóng đen như mũi tên rời khỏi cung bay vèo tới, móng vuốt to khỏe chụp con cá lại, trên mặt mèo còn có biểu cảm vô cùng đắc ý: "Một con cá béo quá, em muốn cùng Manh Manh đem đi nướng."

Trình Tiểu Hoa khiếp sợ nhìn chằm chằm Sơn Miêu: "Em có biết em vừa vồ ai không thế?"

Sơn Miêu nói: "Cá nạ. Chị Tiểu Hoa cũng muốn ăn cá nướng hả? Nhỏ quá, không đủ ăn đâu. Đúng rồi, điện hạ đi đâu rồi? Vừa nãy còn thấy bơi ở đây mà? Chẳng lẽ ngài ấy đi ra xa bắt cá rồi sao?"

Trình Tiểu Hoa dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn cậu: "Điện hạ đang bị em kẹp dưới vuốt đấy!"

Sau một tiếng "bốp" Cảnh Thù khôi phục nguyên hình, đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Sơn Miêu: "Ngươi dám ăn bản quân?"

Lúc này hai móng vuốt của Sơn Miêu còn đặt trên đầu ngực của Cảnh Thù, tư thế vô cùng ái muội.

Một giây sau, cùng với tiếng "Méoooo" thảm thiết, Sơn Miêu bị ném ra xa, hóa thành một chấm nhỏ rồi biến mất ở ngoài xa.

Trình Tiểu Hoa lo lắng: "Điện hạ ơi, anh không thể khoan dung độ lượng một chút à?"

Cảnh Thù hừ lạnh: "Còn muốn ta khoan dung đến mức để nó nướng ta ăn hả? Hoa Hoa, sao em lại bất công thế!"

Lúc này Vương Manh Manh bơi đến: "Chị Tiểu Hoa ơi, chị có thấy Miu Miu đâu không?"

"Nó, nó đang bơi, chắc cũng sắp bơi về rời đấy."

Đuổi Vương Manh Manh đi, Trình Tiểu Hoa thấy Liễu Tinh Vân đang ngồi trên bờ, liền hỏi Cảnh Thù: "Chuyện Liễu Tinh Vân ấy, anh có cách giải quyết không?"

"Quan tâm cô ta làm cái gì cơ chứ? Hoa Hoa, em đừng lúc nào cũng mềm lòng như thế, cái gì cũng muốn giúp. Đó là cô ta tự tạo nghiệt, kết quả tốt xấu như thế nào cứ để cô ta tự gánh chịu đi, chúng ta đừng tham dự vào nhé."

"Không phải em muốn giúp cô ta, em có chút thương cảm với Quỷ Linh Nhi thôi. Yểu mệnh đã rất đáng thương, lại còn bị cưỡng chế nhốt lại, không thể đầu thai được. Rõ ràng là do lòng tham của con người nên mới nô dịch nó để thoải mãn nguyện vọng của mình, rất tàn nhẫn. Điện hạ ơi, nếu anh có biện phạt có thể chặt đứt ràng buộc giữ Liễu Tinh Vân và Quỷ Linh Nhi thì tốt rồi, vậy là nó có thể đến Minh giới. Còn Liễu Tinh Vân, tương lai tốt hay xấu đều là số phận của cô ta rồi."

Cảnh Thù cười: "Không thương người yêu mình lại đi thương một con ma hả?"

"Phụ nữ mà, không thể thấy cảnh một đứa trẻ chịu khổ mà làm lơ, cho dù là một con ma đi nữa."

Sau khi chơi chán, Trình Tiểu Hoa nói cho Liễu Tinh Vân biết rằng thầy Cảnh đồng ý giúp đỡ. Chờ sau khi ăn cơm trưa xong sẽ đến phòng cô ta xem sao. Liễu Tinh Vân nghe vậy vô cùng vui mừng, không chỉ muốn mời cơm trưa mà còn muốn sau khi giải quyết xong chuyện sẽ trả tiền công.

Trình Tiểu Hoa cũng không biết nên lấy bao nhiêu cho phải.

Nhưng Tôn Danh Dương hào phóng nói: "Không sao đâu, Tiểu Vân là thân thích của bà Vương lại là thần tượng của lão Tôn, lấy phí gì chứ, cũng quá mức khách sáo rồi." Sau đó gã cười hề hề bổ sung: "Nhưng nếu không thu thì chắc Tiểu Vân cũng áy náy. Nếu không giảm 80%, lấy tám mươi vạn nhé?"

Trình Tiểu Hoa cảm thấy, Tôn Danh Dương rất có khả năng làm người phát ngôn đấy. Vụ ông chủ Vương cũng là gã nói, lần này cho dù là thần tượng cũng phải há miệng ngoặm mối miếng lớn. Tại sao mấy trăm năm trước gã lại nghèo như vậy được nhỉ?

---

Tụi em nhao toàn làm mấy trò con bò giống Điện hạ với Hoa Hoa à? -__- từ chối hiểu!!!! Bảo bảo tổn thương sâu sắc ớ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.