Chương trước
Chương sau

Chương 60: Sơn Miêu xui xẻo, Tiểu Hoa kiên quyết

Cảnh Thù liếc Tôn Danh Dương, gã biết ý lấy Khóa Xích Hồn ra trói Quỷ anh lại, nó ré lên đầy thống khổ. Tuy rằng nó không thể nói, nhưng dường như biết kết cục của mình không tốt, nên ra sức giãy dụa.

Trình Tiểu Hoa không đành lòng: "Đứa bé này cũng có chút đáng thương."

Cảnh Thù nói: "Không phải tự sát, cũng chưa từng hại người nên tội nghiệt sẽ không quá này."

"Tôi đi xử lý thứ này đây." Tôn Danh Dương nói xong, ôm quỷ anh đi ra cửa thì thấy Liễu Tinh Vân, mừng rỡ hỏi: "Cô là ngôi sao Liễu Tinh Vân đúng không? Tháng trước tôi có bớt chút thời gian xem phim cô diễn, cô diễn vai Trần Viên Viên còn tốt hơn Trần Viên Viên thật đấy."

Dạo gần đây, Liễu Tinh Vân là ngôi sao nữ liên tục lên hot search ở weibo. Năm nay, cô ta dựa vào vai Trần Viên Viên mà nhận được giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong một lễ trao giải quốc tế, tháng trước còn tuyên bố sẽ kết hôn với con trai của đại gia đá quý. Tất nhiên là vô cùng được chú ý. Đến cả Tôn Danh Dương còn biết.

"Tốt hơn cả Trần Viên Viên thật? Nói như thể anh từng gặp Trần Viên Viên rồi vậy. Anh, anh có thể mang thứ này đi trước được không?" Liễu Tinh Vân thấy quỷ anh, trong lòng vô cùng sợ hãi, vội chạy đến sau lưng bà Vương.

Tôn Danh Dương cố tình không hiểu chuyện: "Tất nhiên là từng gặp rồi! Cô ấy rất đáng thương, không thể tự định đoạt số phận của mình mà phải theo tên Hán gian. Tôi nói này, Trần Viên Viên ấy..."

"Lão Tôn, anh mau mau đi xử lý thứ đó đi, quay lại rồi nói tiếp, nhé?" Trình Tiểu Hoa sợ Tôn Danh Dương nói mấy lời gây kinh hãi, vội đẩy gã ra ngoài cửa.

Tôn Danh Dương đã đi xa, nhưng vẫn còn cố nói với lại: "Tôi sẽ quay lại ngay, chờ chút ký tên cho tôi với nhé!"

Liễu Tinh Vân thấy quỷ anh bị đưa đi, thì thở phào nhẹ nhõm, bụng dưới truyền đến cảm giác đau bụng sinh con, cô ta không nhịn được mà hừ một tiếng.

Bà Vương vội hỏi: "Tiểu Vân, sao sắc mặt em kém thế?"

Liễu Tinh Vân nói: "Không sao, chỉ là có chút không khó chịu thôi."

Cảnh Thù liếc mắt đã hiểu: "Cô ta đang mang thai. Cũng không sao đâu, hồn của thai nhi vẫn rất ổn."

Liễu Tinh Vân kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Cảnh Thù: "Các người rốt cuộc có thân phận gì?"

Cô ta tin rằng trên đời có rất nhiều người có thể trừ ma diệt quỷ, nhưng chỉ liếc mắt một cái mà biết cô ta có thai, còn có thể nhìn thấy được hồn phách của hài tử thì phải lợi hại đến mức độ nào đây?

Huống hồ, bốn người này, nhìn ai cũng thấy giống như có năng lực đặc biệt.

Bà Vương không biết cô ta mang thai, vô cùng kinh ngạc: "Tiểu Vân, em có thai, sao lại không nói với chị? Hôm nay em còn đi bơi nữa, như vậy rất nguy hiểm! Hay là đi bệnh viện kiểm tra đi."

Liễu Tinh Vân cũng lo lắng, nên gật đầu cùng bà Vương đi bệnh viện. Bà Vương rất tin tưởng Trình Tiểu Hao, trước khi đi còn nhờ Trình Tiểu Hoa ở lại với Vương Manh Manh đến lúc bà ấy về.

Trình Tiểu Hoa rất thích Vương Manh Manh nên ngay lập tức đồng ý. Sơn Miêu càng vui vẻ, kéo Vương Manh Manh đi xem thế giới động vật.

Cảnh Thù bực bội, nhìn Sơn Miêu, nói nhỏ với Trình Tiểu Hoa: "Hoa Hoa, chúng ta về trước đi thôi. Có Sơn Miêu ở đây, em ở lại cũng không giúp được gì cả."

"Em đã đồng ý với bà Vương, sao lại có thể bỏ về trước được chứ? Huống chi để mình Sơn Miêu ở lại cũng không ổn.... Dù rằng Sơn Miêu chỉ là một đứa trẻ to xác, đến cả cái yếm cũng không biết nhưng em vẫn sợ bà Vương sẽ hiểu lầm đấy."

Cảnh Thù nhéo nhẹ lòng bàn tay Trình Tiểu Hoa: "Hoa Hoa..." Tiếng "Hoa Hoa" này vừa dính vừa nhão làm Trình Tiểu Hoa nổi hết da gà da vịt lên: "Điện hạ, em cảm thấy anh vẫn nên dùng giọng điệu bình thường thì tốt hơn đấy.... Em không quen đâu!!!"

Cảnh Thù hừ một tiếng: "Rốt cuộc em có muốn cùng ta làm gì gì đấy không?"

Trình Tiểu Hoa sa sầm mặt mày, lôi Cảnh Thù vào trong toilet, nghiêm túc hỏi hắn: "Điện hạ, nếu chúng ta abc xyz thì có thể có thai hay không?"

Cảnh Thù kiêu ngạo nói: "Thân thể bản quân khỏe mạnh, tất nhiên là có thể rồi!"

Bỗng dưng khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ ửng lên, lẩm bẩm lầm bầm: "Có thì sinh thôi, lo gì cơ chứ?"

"Không được! Anh quên là em còn phải đi làm nhiệm vụ à? Lỡ bị hệ thống chơi đểu thì không biết những nhiệm vụ sau sẽ như thế nào đâu đấy. Nhỡ lúc làm nhiệm vụ ảnh hưởng đến đứa bé thì phải làm sao? Sinh mệnh rất đáng trân trọng, chúng ta nên thận trọng nhé."

Cảnh Thù cẩn thận suy nghĩ lại, cũng đồng ý. Chẳng qua hắn lo lắng rằng việc mang thai sẽ ảnh hưởng lớn đến cơ thể người mẹ, thậm chí hơn một nửa linh lực sẽ bị hãm lại. Nếu không thì xà yêu Bạch Tố Trinh kia sao lại bị Pháp Hải bắt nhốt dễ dàng như vậy. Vốn dĩ linh lực của Hoa Hoa cũng không nhiều lắm, nếu bị hãm lại một nửa thì đúng là có chút phiền phức thật.

Đúng lúc này, Cảnh Thù phát hiện trên bồn rửa tay có một cái hộp nhỏ, dù hắn chưa từng dùng nhưng vẫn biết đây là cái gì.

Hắn cầm cái hộp kia lên, vui vẻ nói: "Ta tìm được cách rồi. Thật ra nhân loại cũng thông minh đấy, đã sớm thay ta nghĩ cách giải quyết."

Trình Tiểu Hoa chưa từng thấy đồ vật kia nhưng có nghe nói qua. Lấy nó từ trong tay Cảnh Thù, lắc đầu nói: "Trên đó có viết "Chưa có cách tránh thai hiệu quả 100%" mà, nói cách khác vẫn có thể có chuyện ngoài ý muốn."

Cảnh Thù điên tiết, lấy điện thoại ra bấm bấm: "Ta sẽ nhắn tin cho Quảng Bình, nói cậu ta mau điều tra chỗ sai sót của hệ thống. Nếu bản quân biết kẻ thất trách gây ra việc này là ai mà bản quân không bóp chết hắn thì ta không phải là Diêm La nữa!"

Đợi đến lúc bà Vương từ bệnh viện về đã là bốn giờ sáng. Vương Manh Manh đã say giấc từ lâu, Sơn Miêu ngồi bên giường trông cô bé.

Bà Vương cảm ơn Trình Tiểu Hoa, nhìn Sơn Miêu ngồi bất động canh cho con gái mình ngủ, trong lòng có chút cảm động: Mặc dù tên nhóc này có vẻ không đáng tin nhưng đối với Manh Manh rất tốt. Haizzz, chỉ cần nó không có ý định xấu xa gì thì cứ để nó làm bạn với Manh Manh cũng tốt.

Đi đến cạnh Sơn Miêu, bà Vương nhẹ giọng nói: "Sơn Miêu, cảm ơn cháu nhiều. Sau này nếu cháu muốn thì dì rất vui lòng chào đón cháu đến nhà dì chơi."

Sơn Miêu đứng lên, vô cùng mừng rỡ: "Dì không cấm cháu đến gặp Manh Manh nữa sao? Cảm ơn dì nhiều! Sau này cháu nhất định sẽ đối xử với Manh Manh tốt hơn nữa!"

Bà Vương xấu hổ, rõ ràng bà chỉ đồng ý cho cậu đến chơi, sao lại giống như đã đồng ý gả con gái cho cậu ta thế này?

Đương sự Vương Manh Manh vẫn say ngủ, không hề biết những chuyện đang xảy ra quanh mình.

Trình Tiểu Hoa nói: "Đã muộn rồi, chúng cháu về trước. Cô cũng sớm đi nghỉ ngơi đi."

Lúc Tôn Danh Dương quay lại, tay cầm theo một cuốn sổ không biết lấy ở đâu, thấy Liễu Tinh Vân không còn ở đây thì vô cùng mất hứng. Lúc này đưa cuốn sổ cho bà Vương: "Nhờ cô xin chữ ký của Liễu Tinh Vân hộ, tôi là fan của cô ấy."

Trình Tiểu Hoa thuận miệng hỏi: "Cô Liễu không sao chứ?"

"Uống chút thuốc thì không sao rồi. Tôi vừa đưa nó về nghỉ ngơi. Nó là nghệ sĩ, chuyện mang thai này mong mọi người giữ bí mật giúp."

"Được, không thành vấn đề!"

"Đúng rồi, mọi người cũng ở khách sạn Lâm Hào à? Em họ tôi là khác VIP ở đây, dùng thẻ của nó có thể được giảm giá 60% đấy."

"Thật thế sao? Vậy ngày mai chúng tôi chuyển qua đây ở."

Tạm biệt bà Vương, bốn người Trình Tiểu Hoa ra khỏi phòng thì thấy có một người đàn ông mặc đồ Tây, đi giày da, khoảng ba mươi tuổi đang vội vã đi vào căn phòng đối diện phòng Liễu Tinh Vân.

Tôn Danh Dương nhìn cửa phòng đó, nhíu mày.

Trình Tiểu Hoa hỏi: "Sao thế?"

"Căn phòng kia có âm khí rất nặng."

Cảnh Thù nói: "Căn phòng đó, chắc là nơi thần tượng của ngươi ở đó. Đúng rồi, trên người cô ta chắc cũng phải dính âm khí chứ nhỉ, sao lúc nãy ngươi không nhận ra?"

Sắc mặt Tôn Danh Dương trở nên nghiêm trọng, xắn tay áo muốn đi vào phòng người ta. Cảnh Thù nắm cổ áo, kéo gã lại: "Ngươi làm gì thế!"

"Tôi muốn bắt quỷ hộ Tiểu Vân, điện hạ, ngài mau buông tay ra, tôi không thể trơ mắt nhìn thần tượng bị hại!"

Cảnh Thù nói: "Đừng làm loạn, quỷ đó là do cô ta nuôi, tạm thời sẽ không làm hại cô ta đâu."

"Cái gì?"

Tôn Danh Dương muốn truy hỏi nhưng Cảnh Thù đã nắm tay Trình Tiểu Hoa đi xa, không muốn quan tâm đến gã.

Sơn Miêu yên lặng bổ một câu: "Anh theo đuổi thần tượng như này, chị A Phòng có biết không?"

Tôn Danh Dương: ".."

Bởi vì không phải người thường nên dù cả đêm vất vả họ cũng không thấy mệt. Nhưng vẫn muốn nghỉ ngơi, ví dụ như Tôn Danh Dương, Sơn Miêu về phòng một cái là ngủ luôn.

Cảnh Thù mặt dày mày dặn vào phòng ngủ của Trình Tiểu Hoa, Trình Tiểu Hoa đuổi không được, đành đồng ý.

Vì thế hai người nằm trên chiếc giường rộng một mét tám lăn lộn suốt một giờ. Chỗ có thể hôn đều đã hôn, Cảnh Thù muốn đột phá nhưng thái độ của Trình Tiểu Hoa vô cùng kiên quyết, sống chết không đồng ý.

Vào lúc đang giằng co, cửa phòng bị gõ manh, Sơn Miêu ở ngoài cửa nói: "Chị Tiểu Hoa ơi, hơn sáu giờ rồi đấy, chúng ta mau trả phòng đi, đến ở khách sạn Manh Manh ở thôi."

Cảnh Thù chỉnh quần áo, tức giận xông ra ngoài.

Trình Tiểu Hoa thò đầu ra, đang muốn khuyên Cảnh Thù nhẹ tay, thì thấy một bóng đen "Vút" một cái bay qua trước mắt, phá vỡ cửa kính rơi ra ngoài.

Trình Tiểu Hoa cả kinh: "Sơn.. Sơn Miêu... Đây là tầng hai hai đấy, sẽ chết!!!"

Lúc này sắc mặt Cảnh Thù mới tốt hơn, phủi hai tay, vẻ mặt không quan tâm nói: "Yên tâm đi, không chết được đâu."

"Hoa Hoa, chúng ta tiếp tục đi." Hắn không biết xấu hổ, trèo lên giường ôm Trình Tiểu Hoa vào lòng.

Trình Tiểu Hoa đá hắn một cái: "Anh có biết kính kia rất đắt không hả? Anh có biết là làm vỡ phải đền không hả!!!! Tiếp tục? Tiếp tục cái mịe gì cơ chứ?"

Sơn Miêu bò từ bên ngoài lên, tội nghiệp nói: "Chị Tiểu Hoa, lúc nãy em có gõ cửa rồi mà."

Cảnh Thù quát: "Ngươi lại dám, có tin bản quân ném ngươi xuống mười tám tầng địa ngục không!"

Thế là Sơn Miêu sợ hãi rụt đầu lại, bò về cửa sổ phòng mình.

Trình Tiểu Hoa hỏi: "Sao Sơn Miêu lại hiện nguyên hình thế? Anh làm gì em ấy thế hả?"

"Chắc là không khống chế tốt lực thôi, nó ngã về nguyên hình ấy mà."

"Ngã về nguyên hình? Em ấy sẽ không sao chứ?"

"Còn có thể leo lên tầng hai hai thì em không cần lo lắng gì đâu. Cùng lắm thì mấy ngày nữa không thể hóa hình người thôi."

"..."

"Điện hạ, nếu em không đồng ý tiếp tục, có phải anh cũng ném em xuống không?"

Cảnh Thù còn chưa kịp trả lời, Trình Tiểu Hoa đã nhanh mồm nhanh miệng: "Sử dụng thủ đoạn uy hiếp người nữ phải phục tùng, trong pháp luật ở Nhân gian thì đây chính là cưỡng hiếp đấy!"

Cảnh Thù: "..."

---

Mẹ ơi, đây là tốc độ gì thế này??? Mới yêu hơn tháng đã muốn bum ba là bum rồi còn sinh con đồ =]] hoài nghi nhân sinh vl
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.