Chương trước
Chương sau

Chương 56: Tâm sự của Sơn Miêu

Diêm Vương và Cảnh Thù đều tức giận, hai vị đại thần nhìn nhau chằm chằm.

Diêm Vương vô cùng giận dữ: “Ăn thừa cơm dựng chuyện hãm hại ngươi hả? Hơn nữa, hại ngươi có ích gì? Nếu ngươi thực sự bị oan, sao không giải thích đi? Động tay động chân một cái là phá hủy luôn một nửa điện, tính tình này không thay đổi được hử?”

Cảnh Thù nghẹn họng. Với địa vị của hắn ở Minh giới, đúng là không thể nghĩ ra có ai dám lớn gan hãm hại hắn. Cho dù có gan thì làm chuyện khác cũng hợp lý hơn việc trộm yếm của Mạnh Bà chứ nhỉ?

Diêm Vương thấy hắn ngậm miệng nên hỏi: “Biết sai chưa?”

“Không biết.”

Vì thế Cảnh Thù bị phạt lên Nhân gian. Tất nhiên việc trộm yếm chỉ là cái cơ thôi, nguyên nhân chủ yếu là do Diêm Vương thấy hắn không tôn trọng ông chủ là mình nên mới trừng phạt hắn chút.

Về chuyện trộm cái yếm, về công về tư đều không tiện công bố. Diêm Vương hạ lệnh phong tỏa tin tức, Mạnh Bà cũng bị gọi đến, dặn dò không được làm lộ chuyện.

Tuy rằng mọi chuyện đã qua, nhưng giờ nhắc lại, Cảnh Thù vẫn vô cùng tức giận: “Nhất định là lão Diêm Vương kia muốn đợi ta nhận sai thì mới cho ta trở về Minh giới. Sao ta phải nhận? Giờ ta nhận sai có khác gì chuyện kia là do ta làm không chứ? Hừ, mơ cũng đừng mơ sớm thế! Không gọi ta về càng tốt, ta ở Nhân giới vô cùng thanh nhàn, tự do tự tại. Hoa Hoa, em có tin ta trong sạch không?”

Trong lòng Trình Tiểu Hoa có bao nhiêu cảm xúc đan xen lẫn lộn. Còn tưởng rằng bí mật Cảnh Thù chôn giấu liên quan đến an nguy của hai giới, nào ngờ là loại chuyện này… Thật đúng là rắc rối.

Cô gật đầu: “Tôi tin.”

Vẻ uất nghẹn trên mặt Cảnh Thù lập tức tan thành mấy khói: “Hoa Hoa, em tốt nhất! Diêm Vương già cả rồi, uổng phí đã sống hơn vạn năm.”

Trình Tiểu Hoa nói: “Tôi thấy theo cách làm việc của ngài, nếu muốn đã không trộm, cướp luôn ấy chứ.”

“…” Cảnh Thù: “Hừ! Ai thèm đồ của cô ta cơ chứ!”

Quảng Bình vịn tay vịn, bước ba bước một xuống tầng. Giờ anh ta không còn ôm bụng nữa, há miệng mắng: “Mẹ nó chứ, chắc chắn là tên mất dạy nào đấy cho ông đây uống “Thần tiên tả” rồi. Ông đây mất một lúc lâu mới bức được độc ra ngoài đấy.”

Tôn Danh Dương chui xuống dưới gầm bàn, nhất quyết không ra ngoài, còn lôi Sơn Miêu ngồi xuống che cho gã.

Cảnh Thù tiếp tục giả ngu: “Thần tiên tả? Cho chúng ta lấy đâu ra “thần tiên tả” chứ? Dù sao cậu cũng không sao, tính toán nhiều làm gì. À, lúc nãy cậu nói tra được cái gì rồi nhỉ?”

Trình Tiểu Hoa không muốn bán đứng Tôn Danh Dương, nhưng vẫn có chút áy náy với Quảng Bình, vội mang một cái ghế dựa ra cho anh ta ngồi, còn pha trà bưng tới nữa.

Quảng Bình rất khách khí với Trình Tiểu Hoa, nhận trà rồi nói: “Cảm ơn nhé, em Tiểu Hoa.”

Cảnh Thù đã một phát vào ghế Quảng Bình: “Gọi thân thiết như vậy làm gì? Cô ấy với cậu cũng không quen biết!”

Quảng Bình cười trộm: “Gọi thân thiết như vậy mới giống người một nhà chứ!”

Cảnh Thù tức giận: “Nói đi, cậu tra được gì rồi.”

“Cậu nhờ ta tra chuyện của em Tiểu Hoa, sau đó ta đi tra xét thử” Quảng Bình dừng một chút, hai tay đan vào nhau: “nhưng không thu được gì cả.”

Cảnh Thù sửng sốt: “Là sao?”

“Là không tra xét được gì cả đấy. Cậu cũng biết, người trên thế gian sinh lúc nào, chết lúc nào đều được ghi lại cả. Ưu khuyết điểm cũng thế. Nhưng em Tiểu Hoa lại rất đặc biệt, không hề có chút thông tin nào trong sổ cả. Căn bản là tìm không ra.”

“Tóm lại là sao?” Trình Tiểu Hoa càng nghe càng không hiểu, thấy Cảnh Thù nhíu mày, trầm tư không nói. Lát sau, Cảnh Thù nói: “Cái này có thể chứng minh một chuyện, có lẽ Hoa Hoa em đã sớm thoát khỏi vòng luôn hồi, không nằm trong phạm vi quản lý của sổ sách cho con người.”

“Thoát khỏi luân hồi? Vậy tôi có lai lịch như nào?”

Quảng Bình nói: “Năm đó, Tôn đại thánh đại náo Minh giới, đã gạch hết tên của con cháu ngài ấy. Tuy rằng sau này có sửa chữa nhưng vẫn có chút thiếu sót.”

Trình Tiểu Hoa càng sửng sốt: “Nói cách khác thì kiếp trước tôi là một con khỉ. Được Tôn Ngộ Không xóa tên khỏi sổ sinh tử?” Cái này cũng quá đặc sắc rồi đấy!

Quảng Bình còn nói: “Về phần lỗi của app Địa phủ Tư, ta cũng đã kiểm tra. Nhưng nó liên quan đến vấn đề kỹ thuật, quá phức tạp, trong thời gian ngắn chắc sẽ không kiểm tra ra được gì đâu.”

Cảnh Thù nói: “Nên là chuyến đi này của cậu chỉ để nói với bản quân là cậu không điều tra được gì, còn khiến cho bản thân thối hoắc như này?”

Quảng Bình: “…” Ta ngu cũng không nghĩ vậy!

--- 

Hai ngày nay Sơn Miêu có chút ủ rũ, vì đã một tháng rồi cậu không gặp được Manh Manh.

Cậu không hiểu được, lúc mới đầu, cậu thưởng xuyên đến nhà họ Vương, bà Vương còn rất vui vẻ chào đón cậu. Sau đó, cậu tặng cho Manh Manh một cái khăn tay, chính là cái khăn màu đỏ thêu hoa sen liền gốc kia. Lúc xem món đồ, sắc mặt bà Vương vô cùng kỳ dị. Tuy rằng không đuổi cậu đi ngay, nhưng lúc hắn về, bà Vương nói với hắn, hiện tại nhiệm vụ quan trọng của Manh Manh là học tập, sau này không thể chơi với hắn được nữa, hy vọng sau này hắn đừng đến tìm Manh Manh nữa.

Sơn Miêu nghĩ nếu như bà Vương không thích thì cùng lắm cậu vào bằng đường cửa sổ, chỉ là không được ăn cơm bà Vương nấu nữa thôi. Cũng được, dù sao Manh Manh cũng chuẩn bị cho cậu rất nhiều đồ ăn vặt, nên sẽ không bị đói đâu. 

Ai ngờ, đợi đến lúc cậu lại đến nhà họ Vương thì Manh Manh không có ở nhà. Nghe trộm hai bảo mẫu nói chuyện với nhau thì mới biết là bà Vương đưa Manh Manh đi ra đảo nghỉ đông một tháng. Cả một tháng này, Sơn Miêu giống như một con mèo bệnh, tinh thần vô cùng sa sút.

Tôn Danh Dương nhịn không được mà vỗ vai Sơn Miêu khuyên nhủ: “Khắp trời đất này, đâu đâu cũng có hoa thơm cỏ đẹp, sao phải lưu luyện một cành hoa chứ? Tôi cảm thấy mấy con mèo trong tiệm thú cưng bên cạnh càng hợp với cậu, cậu thích con nào thì nói Tiểu Hoa mua cho. Ba vợ bốn nàng hầu cũng được ấy.”

Sắc mặt Sơn Miêu càng khó coi, duỗi móng vuốt muốn cào Tôn Danh Dương.

Trình Tiểu Hoa kéo Tôn Danh Dương ra: “Lão Tôn, không khuyên được thì đừng có mở miệng nói linh tinh nữa. Sơn Miêu, giờ là tháng mười hai rồi, em có tu vi nên không sợ lạnh. Nhưng con người rất sợ lạnh, những nhà có điều kiện tốt như nhà Manh Manh thì đi nghỉ đông cũng là chuyện bình thường thôi. Mà cũng sắp đến tết rồi, lúc đó em ấy sẽ về nhà thôi. Đừng lo lắng quá.”

Sơn Miêu nói: “Manh Manh là thiên kim tiểu thư, em xuất thân sơn dã, không môn đăng hộ đối, em chỉ sợ người nhà em ấy khinh thường em.”

Tuy rằng Sơn Miêu thuộc họ mèo, nhưng không phải con mèo nào cậu cũng thích đâu, nếu không thì tại sao suốt mấy trăm năm chỉ có một Tiểu Hắc làm bạn chứ? Hơn nữa cậu cũng rất trọng chữ tín, nếu đã chọn Manh Manh thì sẽ coi em ấy như vợ nuôi từ bé. Giờ bị người chia uyên rẽ thúy, tất nhiên là vô cùng khó chịu.

Trình Tiểu Hoa nói: “Hai em vẫn còn nhỏ, đừng sốt ruột, còn nhiều thời gian mà.”

--- 

Sau khi đóng cửa, Trình Tiểu Hoa lên tầng trầm tư, một năm lại sắp qua đi, có nên đưa mọi người đi nghỉ dưỡng không nhỉ. Ngay lập tức muốn tìm Cảnh Thù thương lượng, dù sao có đi cũng mất mấy ngày, việc kinh doanh của tiệm cũng phải tạm dừng, không biết có ổn hay không. 

Lúc đến trước cửa phòng Cảnh Thù, thấy cửa khép hờ, cô không nghĩ nhiều, cứ thế đẩy cửa vào. Ai ngờ đúng lúc Cảnh Thù đang thay đồ. Áo đã cởi ra, thân người đầy cơ bắp lộ ra. Cơ bắp của đàn ông muốn tập cho đẹp cũng khá khó khăn, nếu nhỏ thì nhìn có vẻ gầy trơ cả xương. Nhưng nhiều quá lại cho người ta cảm giác hơi thô.

Không biết Cảnh Thù tập luyện như nào, mỗi một khối cơ đều vô cùng đạt chuẩn, dưới ngọn đèn cam mà vẫn sáng bóng. Phối hợp với vẻ ngoài vô cùng xuất sắc của hắn, Trình Tiểu Hoa nhìn một lúc thì cảm thấy mũi mình nóng nóng – máu mũi chảy ra!

Cô phản ứng lại, bịt mũi muốn rời khỏi, Cảnh Thù đã đóng cửa lại, chắn trước người cô: “Mũi bị sao thế, để ta xem nào.” Nói xong còn tách hai tay cô ra, cẩn thận kiểm tra.

Trình Tiểu Hoa vô cùng xấu hổ… Không cần soi gương cô cũng biết vẻ mặt mình bây giờ cực kỳ nhếch nhác. Làm sao có thể không như vậy cơ chứ? Giống như tám kiếp chưa từng thấy đàn ông vậy? Mới chỉ nhìn thoáng qua mà đã chảy máu, đây không phải là tình tiết chỉ có trong ngôn tình ba xu à?

Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, Cảnh Thù rất đẹp, dáng người cũng đẹp nữa. Nhất là lúc này, khoảng cách gần như vậy, hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy hai điểm hồng hồng trên ngực hắn, vừa đẹp vừa dễ thương. Chậc chậc, đúng là thần, chỗ đó mà cũng đẹp như vậy luôn….

Cảnh Thù biến ra một cái khăn sạch, vừa lau máu mũi cho cô vừa nói: “Em đừng có nhìn lung tung nữa, không khéo máu toàn thân đều chảy ra hết giờ.”

“Hả?” Thật này, máu càng chảy càng nhiều, Trình Tiểu Hoa vội nhắm hai mắt lại, thầm mắng chính mình sao lại có thể mê trai như vậy cơ chứ!

Bỗng nhiên cô cảm thấy trên môi âm ấm, giống như có cái gì đó chạm nhẹ vào.

Thế này là thế nào?

Trình Tiểu Hoa vừa động đậy thì bị Cảnh Thù ôm eo kéo vào trong ngực, sau đó là một nụ hôn dài siêu bá đạo. Khoảng cách được rút ngắn, cô có thể nhìn thấy lông mi đang nhẹ rung của hắn, ánh mắt khép hờ, không có kiêu ngạo bất tuân chỉ có nhu tình ấm áp. Trong khoảnh khắc đó, trong đầu cô chỉ quanh quẩn một câu: Người đàn ông này là của mình, là của mình, mình… Mình sao lại có cái vận may này cơ chứ!

Hôn đến lúc Trình Tiểu Hoa sắp không thở được, Cảnh Thù mới buông cô ra, hỏi: “Em chờ đến lúc ta thay đồ mới vào là muốn nhìn trộm đúng không?’

Mặt Trình Tiểu Hoa đỏ rực: “Không phải đâu!”

Cảnh Thù vuốt chóp mũi cô: “Cũng không sao, phòng ta em có thể vào tự nhiên, muốn nhìn đâu cũng được, đằng nào sau này song tu cũng sẽ thấy.”

“Song tu?” 

Cảnh Thù cười cười, ghé sát vào tai Trình Tiểu Hoa thì thầm vài câu.

“Không cần! Mặc kệ anh đấy!” Trình Tiểu Hoa xấu hổ muốn chuồn êm lại bị Cảnh Thù giữ lại: “Trêu em một chút thôi, chạy cái gì mà chạy. Hơn nữa, chúng ta đã xác định yêu đương thì làm chút việc thân mật cũng có sao đâu?”

“Thân mật cái quái gì!” Trình Tiểu Hoa trừng mắt nhìn hắn, xoay người lấy một cái áo ném cho hắn: “Mặc vào, em tới để nói chuyện nghiêm túc đấy.”

Nếu Cảnh Thù còn cứ bán khỏa thân như vậy, Trình Tiểu Hoa lo chính mình sẽ gây chuyện mất. Tuy rằng thời buổi này người ta suy nghĩ hiện đại hơn nhưng Trình Tiểu Hoa vẫn cảm thấy không ổn.

Cảnh Thù cũng không trêu cô nữa, hỏi: “Nói gì vậy?”

“Thời gian qua mọi người đều đã rất vất vả. Cũng sắp qua năm mới, em nghĩ hay là chúng ta cùng nhau đi du lịch nhé. Nhưng nếu cứ đóng tiệm mấy ngày cũng không được, có cần xin phép Địa phủ Tư trước không? Năm nay chúng ta cũng đóng cửa tiệm hơi nhiều, em lo không qua được thanh tra.”

Cảnh Thù cười nhạo: “Muốn đi thì đi thôi, lo lắng nhiều như vậy làm gì chứ? Em đừng quên ai là chủ tiệm nhé. Không qua được thanh tra? Bản quân muốn xem xem là tên mù nào dám đánh trượt bản quân đấy.”

Trình Tiểu Hoa sốc nhẹ, cũng cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, sao lại quân mất là trong tiệm có một vị lão đại nhỉ. Chắc cũng chỉ có Diêm Vương mới dám quản lý hắn thôi. 

--- 

Haizzz, bạn Seng chẳng bao giờ khuyên người khác chia tay ý, vì nghe nói phá một mối lương duyên còn tạo nghiệt hơn so với giết người ớ =]]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.