Liễu Nhược Thần được Tôn Bách Nhật chở về, không phải bằng chiếc SH thời thượng, mà là Ducati hầm hố. Thân xe trang trí họa tiết theo kiểu tia chớp xanh-đỏ. Đầu xe vẽ hình con cáo mắt đỏ, răng hàm mặt đều được vẽ rất rõ nét.
Hắn phải giám sát phía bên ngoài, nên không đi chung xe với Vệ Minh.
Ngã tư đèn đỏ.
Cả bọn đều dừng xe lại đàng hoàng, nghiêm chỉnh đóng vai công dân lương thiện.
Đèn đỏ không quá ba mươi giây, nhưng cũng đủ khiến Liễu Nhược Thần trông thấy được một người, mà hắn ngày đêm... mộng xuân. Đó là Đỗ Mạn Kỳ.
Anh ta đang nói chuyện gì đó với một nữ sinh mặc đồng phục trường Quốc Tế DT thì phải? Hai người nhìn có vẻ rất thân thiết nhỉ? Chắc là quen biết từ lâu rồi quá.
- Áu! Áu! Áu! - Tôn Bách Nhật thống khổ rú lên. Đầu xe không ngừng chao đảo, chỉ xém tí nữa là tông vào cột điện rồi.
Mười móng vuốt của con hồ ly tóc dài cào rách chiếc áo khoác bằng da màu đen, xuyên thủng qua chiếc áo phông, rạch vào lưng của hắn, tạo thành những vết đo đỏ ran rát.
Liễu Nhược Thần nghe thấy tiếng kêu gào như con thú bị thương của Tôn Bách Nhật, y vội vàng buông tay ra. Xém nữa là một xe hai mạng rồi. Cũng may tay lái của Tôn Tử không phải hạng xoàng.
- Anh nghĩ tới ai mà lấy tấm lưng tôn quý của tôi ra làm bàn cào thế hử? - Tôn Bách Nhật hít hà hít hà liên tục cho đỡ đau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562638/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.