Chương trước
Chương sau
Bẵng đi vài tháng, vết thương trên cơ thể của An Kỳ dần dần lành lại. Anh đã có thể sử dụng tay phải để cầm nắm đồ đạc đơn giản. Và không cần tới sự hỗ trợ của cây nạng, cũng có thể chập chững đi vài bước mà không sợ ngã.

Tình hình bên phía Vệ Minh cũng đã có chuyển biến tốt, khách sạn Nam Thành bất ngờ được một thương nhân giấu mặt thu mua với giá cực hời, khoảng gần mười lăm triệu Mỹ kim. Mức giá này quả thật quá cao so với mặt bằng chung ở đấy, nên khiến Vệ Lô Địch nửa mừng nửa lo, vì e ngại vị "thượng đế" này là do bên bí số 666 cài cắm.

Các bang chủ của Tống Vũ Môn đều được hưởng lợi từ phi vụ này. Bản tính lo xa đã khiến họ không chịu để Vệ Lô Địch sang nhượng khách sạn này cho mình, mà là âm thầm hưởng thu nhập từ nó; để tránh việc anh trở quẻ, bí mật thuê người đem "vật thể lạ" vào vu khống họ thì khốn. Vì vậy mà thương vụ lần này, hai anh em họ Vệ đều bị buộc phải chia cho họ hơn sáu mươi phần trăm để làm tiền đền bù "thiệt hại". Tuy thế nhưng cả hai vẫn thấy nhẹ nhõm, xem như về mặt tài chính đã đủ lo cho anh em bên phe mình rồi, nên không cần phải chi tiêu tằn tiện nữa.

Bên cánh cảnh sát lại án binh bất động, dường như Viên Thùy đã báo cáo hết mọi chuyện với Phạm Đình Vân, nên ông ấy mới đổi sang một kế hoạch khác... Âm thầm theo dõi họ, hay lại trực tiếp cài người vào bên trong bang phái nhỉ? Thật tình thì hai con cáo già* kia không tài nào đoán nổi...

- Vào đông rồi... Tiếc là vùng này không có tuyết... - Vệ Minh đang ngồi xem mấy tấm hình của Vệ Khương được gửi qua ứng dụng Viber, nghe tiếng bước chân của Vệ Lô Địch đang đến chỗ mình ngồi, liền hơi ngẩng mặt lên nói.

- Boo vẫn béo tròn như mọi khi. - Vệ Lô Địch thả người xuống ghế một cái "phịch", rồi ngả ngớn choàng tay ôm eo Vệ Minh, sau đó thong thả hắng giọng nói tiếp. - An Kỳ có gửi cho em một món quà... Có muốn nhận không?

Vệ Minh cắn cắn ngón tay, cậu nghi hoặc gật đầu đồng ý.

Vệ Lô Địch nhanh nhẹn đứng dậy, anh mở cửa, bước ra ngoài phòng, tác phong mau lẹ đến nỗi Vệ Minh nhìn nhầm thành anh đang lướt trên mặt đất!

Vỏn vẹn mươi mười lăm phút sau, Vệ Lô Địch đã quay trở lại, trên tay cầm một hộp quà được gói vuông vức rất đẹp.

Hộp quà này được bọc giấy bóng kính màu xanh lơ, họa tiết là hình sóng biển xanh dương đậm. Bên trên nắp hộp thắt một cái nơ con bướm bằng lụa trắng đẹp đẽ; sờ vào cảm giác mịn màng vô cùng.

Vệ Minh từ tốn mở hộp quà. Đôi môi đầy đặn của cậu cũng "từ tốn" nhuộm một nụ cười rực rỡ.

Vệ Lô Địch ngồi bên cạnh yên lặng quan sát từng động tác nhỏ của cậu. Bất giác, anh cũng mỉm cười theo. Em trai anh... hình như đã lâu chưa được ai đó tặng quà...

- Oa! Chu đáo nha...

Cái áo bông màu trắng, viền cổ cùng cổ tay áo đồng màu khói xám. Tựu chung, kiểu dáng này rất hợp với vóc người thon gầy của cậu.

"Tôi muốn hẹn Minh đi ăn trưa vào một giờ trưa mai được không? Địa chỉ của quán là..." - Nét chữ thô cứng của An Kỳ ghi ở đáy hộp bất ngờ đập vào mắt của Vệ Minh.

Khóe mắt cậu chợt ửng đỏ, như là sắp khóc vậy.

- Em muốn...

- Anh hiểu. Nên là hãy đặt niềm tin vào đó một lần nữa đi.

'Đừng có như anh... Mãi mãi mất đi rồi mới hối tiếc...'

oOo

Điểm hẹn không khó tìm lắm, nên Vệ Minh đến đấy khá nhanh so với trong dự kiến của cậu gần nửa tiếng. Dặn dò tài xế vài câu, cậu mới an tâm mở cửa bước xuống xe, và bước vào bên trong quán.

Quán ăn này chủ yếu bán ẩm thực theo phong cách Địa Trung Hải, nên kiến trúc của quán cũng mang hơi hướm vùng đất này.

- Anh tới sớm thật đấy. - Vệ Minh vừa nói, vừa kéo ghế ngồi xuống.

An Kỳ hôm nay mặc một chiếc áo phông cam nhạt, khoác thêm chiếc áo bông dày sụ màu khói, và phối hợp với một cái quần jeans ghi đen bụi bặm; nên nhìn anh có vẻ trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.

- Minh mặc áo này vừa vặn quá. Thảo nào...

- Hửm?

An Kỳ xua xua tay, rồi hỏi Vệ Minh muốn dùng món gì, để đặt thêm món ăn cho đủ dùng.

- Boo rất thích ăn đồ nướng, để khi nào nó đến Hoa Kỳ tôi sẽ dẫn nó đi ăn một bữa thỏa thuê.

- Bé Khương thừa cân lắm rồi đấy. - An Kỳ tốt bụng nhắc nhở, rồi quay sang khơi chuyện khác. - Minh nghĩ thế nào về người yêu cũ vậy?

Món ăn được dọn lên rất nhanh chóng, chỉ khoảng nửa tiếng là xong tất cả sáu món.

Hai người tạm ngừng cuộc đối thoại, đợi nhân viên phục vụ đặt xong các món lên bàn, mới tiếp tục bàn về chủ đề ban nãy:



- Tôi dị ứng nhất là hạng người chia tay xong lại đi rêu rao người yêu cũ. Làm vậy chẳng khác nào tự bôi tro trát trấu lên mặt mình cả. - Vệ Minh ngắm nghía miếng thịt cừu nướng được xiên trên chiếc nĩa của mình.

- Dẫu kẻ đó là phường lừa đảo sao?

- Lừa đảo thì đi tố cáo với cơ quan có chức năng giải quyết, chứ rêu rao như vậy chỉ tố mình là một thằng ngu thôi. - Vệ Minh liếm láp nước sốt vương trên miếng thịt cừu, rồi bất ngờ đưa nó ngang miệng của An Kỳ, ý đồ muốn anh ăn nó. An Kỳ cũng không ngại bẩn, liền mở miệng ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn lấy miếng thịt cừu, rồi chậm rãi nhai nhai.

- Ực... Quan trọng là một điều... Hừm... Minh còn yêu Ngôn Thiệu Phong không?

- Còn. Thì sao? - Vệ Minh hơi nhếch miệng cười, đáp. - Trong đời ai cũng từng trải qua một mối tình đầu hết... Anh cũng vậy, mà tôi cũng vậy... Nên nếu yêu nhau, phải chấp nhận chuyện này...

An Kỳ nghe thấy cách nói chuyện liên tục ngắt quãng của Vệ Minh, đôi mắt anh khẽ nhướng một chút, sau đó cất giọng bảo:

- Tôi không phải là mối tình đầu của em... Nhưng sẽ cố gắng... trở thành mối tình cuối cùng, và tốt đẹp nhất mà em sở hữu trong kiếp sống này... Và trong muôn vàn vòng luân hồi khác nữa.

"Rột."

Vệ Minh dùng ống hút uống một hơi nước Coke, tạo thành một âm thanh khá lớn, vì quán ăn đang vắng khách.

- Tôi cùng anh chơi một trò chơi nhé? Sau ba năm, nếu tổ chức thu hồi mệnh lệnh, thì tôi sẽ chấp nhận tâm ý của anh... Còn không... - Vệ Minh nhón tay bốc một miếng khoai tây chiên, quệt chút nước sốt, rồi đưa lên miệng ăn, sau đó mới nói tiếp. - Ai đi đường nấy. Xem như chưa từng quen biết nhau bao giờ.

- Được. Tôi đồng ý với em. - An Kỳ vừa nói, vừa bới bới cơm trong hộp xốp. Như là đang tìm kiếm cái chi đó ẩn bên dưới...

Mẩu giấy ghi chú chăng?

- Ai đang là gián điệp trong tiệm của tôi?

- Kền kền cũng có nguyên tắc của kền kền. Tôi không thể tiết lộ danh tính của cậu ta được... Nhưng mà, không chỉ có một người...

Vệ Minh bực bội phồng miệng. Nguyên tắc của thế giới ngầm là vậy, biết quá nhiều thì sẽ chết càng sớm. Nên chẳng ai dám đường đột cung cấp danh tính của người khác. Kể cả kẻ muốn biết đang là sếp của họ...

- Minh có biết về việc bé Khương ra đời như thế nào không? Ăn xong bữa trưa, tôi sẽ dẫn Minh đi đến gặp một người. - An Kỳ đột nhiên nói lảng sang chuyện khác, bằng một thái độ cực kỳ trầm trọng. - Người đó không phải là Tô Gia Hân, vợ cũ của Minh đâu, nên em đừng lo.

Vệ Minh điềm nhiên cắt một lát thịt bò, vừa làm vừa hồi tưởng lại trận tập kích xảy ra cách đây khoảng mấy tháng. Thái độ của Tiếu Long và Triệu Mộ Vân hôm đấy vô cùng bất thường, dường như là đang cố tình lẩn tránh cậu vậy.

Lẽ nào, việc Vệ Khương bị rối loạn ngôn ngữ, không phải là do bị bọn họ bạo hành; mà là trí não có vấn đề bẩm sinh sao?

...

- Hở? Louis bị liệt thật? - Viên Thùy đang ngồi theo dõi trong xe, nghe hết câu trả lời của Phạm Đình Vân, liền ngay lập tức sửng sốt hỏi lại. -... A! Tôi hiểu rồi, hiểu rồi...

Bên kia đường, một mật thám của bí số 666 đang lặng lẽ lái xe rời đi...

- Quá bất cẩn đấy, bé Vy*. - Lang Quân Tử gõ gõ cửa kính xe, ra hiệu cho Viên Thùy hạ cửa xuống để nói chuyện.

- Khốn nạn! Mày vẫn còn dám ló mặt ra hả? - Viên Thùy tức tối hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra ngoài mắng Lang Quân Tử.

- Sao không? Người đẹp đã cướp mất sự trong trắng của tôi mà. - Lang Quân Tử cười hì hì, đáp.

- Lang Bạch Nhãn!

- Suỵt... Tôi có một số tin tức về Yến Thanh, có muốn nghe không? - Cái USB trong tay Lang Quân Tử hiện thời hệt như một cuộn len dùng để nhử mèo vậy.

- Kinh doanh thịt đông* có liên quan tới anh ta?

- Hết giờ! Tôi phải đi tìm một quán nào đó để lấp đầy cái bụng rỗng của mình mới được. - Lang Quân Tử chợt phá lên cười khùng khục, rồi ba chân bốn cẳng chạy biến ra trạm xe buýt gần đó, nhảy lên xe, và mất hút. Để lại Viên Thùy ngơ ngác giương mắt nhìn theo.

...

- Ở đây vui thật đấy anh trai. Người này theo dõi người kia, người kia theo dõi kẻ khác, kẻ khác theo dõi người này... - Bạch Tượng vừa nói, vừa gặm ngấu nghiến cái bánh bao kẹp "phở gầu".

- Câm. -

- Lại bắt em câm.



...

Cục diện của bọn họ bắt đầu xoay vần với nhau, mà mắc xích chính của hết thảy chuyện này, lại có liên đới với kẻ không ai ngờ tới nhất.

oOo

Kho chứa hàng nằm trên khu ChinaTown, hiện thời đã bị phong tỏa để phục vụ cho công tác điều tra.

Phạm Đình Vân và Bạch Lãng đều thừa biết An Kỳ vô tội, nhưng hai người cần phải lợi dụng anh ta một chút, để mà...

"Phanh."

Một toán cảnh sát trang bị vũ trang bất ngờ xông vào, cất giọng hô lớn bằng tiếng Anh: "Raise your hand".

Hai vợ chồng bình tĩnh xử lý chuyện bất ngờ phát sinh trước mắt, đầu tiên đưa thẻ ngành, cùng với một số giấy tờ khác cho họ kiểm chứng.

"Đoàng... Đoàng... Đoàng..."

Bạch Lãng nhanh như chớp, mỗi tay cầm một khẩu súng gây mê bắn liên tiếp về phía toán cảnh sát.

- Em...

- Một lũ giả mạo cảnh sát. Chồng em già rồi, mắt không còn tinh nữa. Nên không phân biệt được đồng phục của họ... - Cái thở dài đầy vẻ xa xăm ấy của Bạch Lãng, khiến cho Phạm Đình Vân có chút chua xót. - Theo luật pháp của Hoa Kỳ, khi được cảnh sát ra lệnh đầu hàng, phải giơ hai tay lên, đứng im cho họ lục soát người và kiểm tra giấy tờ. Nếu người bị tình nghi là nữ, thì sẽ giao cho nữ cảnh sát phụ trách. Còn đằng này...

- ... Quả thật là anh già rồi. Đầu óc lú lẫn quá mức. - Phạm Đình Vân khẽ cúi xuống hôn vầng trán chằng chịt nếp nhăn của Bạch Lãng. Như là để trấn an tâm trí ông vậy...

Bạch Lãng nhỏ giọng phân tích cho Phạm Đình Vân nghe, rằng kho hàng này đã bị ai đó nhúng tay vào chỉnh sửa. Gạch lát sàn nhà đã bị thay toàn bộ, tuy cùng chất liệu nhưng màu sắc lại tối hơn một chút, nhìn sơ qua không thể nào phát hiện ra được. Bản lề của ổ khóa đã được đổi sang một cái có hình dạng khác hẳn; mặc dù tuổi thọ của nó còn lâu đời hơn cái cũ, song vẫn có thể biết rõ rằng đây là cố tình đánh lạc hướng. Mặt đất cũng bị đào xới vài nơi, nhưng mà bây giờ Bạch Lãng không thể phán đoán được chính xác là chỗ nào hết.

- Phạm thiếu tướng, thầy Bạch*! Hai người vẫn ổn chứ? - Viên Thùy lại một phen kinh ngạc nhìn quanh quất kho hàng. Sáu tên kền kền kia đã bị Bạch Lãng bắn hạ, hiện giờ đang nằm đo ván dưới mặt đất.

- A Thùy! Con đến thật là đúng lúc. - Bạch Lãng mừng rỡ nắm tay kéo Phạm Đình Vân đi đến chỗ Viên Thùy đang đứng.

- Cảnh sát rất nhanh sẽ đến đây hỗ trợ. Thầy yên tâm đi.

- Con đang ăn dở phải không? - Bạch Lãng nhìn vệt nước sốt cà chua dính ở mép miệng Viên Thùy mà bật cười hỏi.

Viên Thùy lúng túng gật đầu xác nhận.

- Ra ngoài xe ăn Hamburger tiếp đi cậu nhỏ. - Phạm Đình Vân vỗ vai Viên Thùy một cái rõ đau. - Chỗ này để chúng tôi lo.

Nhìn bóng lưng cậu pháp y trẻ tuổi dần dần rời xa, Bạch Lãng chợt cảm thán bảo:

- Lúc anh còn trẻ ấy, trông chững chạc và đĩnh đạc hơn A Thùy nhiều... Bây giờ, vẫn vậy... Chỉ có điều đa cảm hơn thời niên thiếu thôi...

- Nếu anh chết trước em thì sao?

- Thì lo tang sự cho anh xong... em sẽ đi xuống dưới cùng anh...

Phạm Đình Vân định mở miệng nói điều chi đó, nhưng đôi mắt ông sắp rục rịch bán đứng chủ nhân của chúng, nên ông đành chọn cách im lặng.

oOo

Chú thích:

1/ Ở đây ám chỉ An Tần và Vệ Lô Địch.

2/ Vy --> Viên Thùy

3/Kinh doanh thịt đông --> Buôn lậu nội tạng và giác mạc.

4/ Bạch Lãng là giảng viên dạy pháp y cho Viên Thùy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.