An Kỳ và Vệ Minh dùng xong bữa trưa, liền kéo ghế đứng dậy rời đi. Không quên để lại vài đồng Mỹ kim làm tiền "boa" cho nhân viên phục vụ.
- Chân của anh vẫn chưa ổn à?
An Kỳ thở dài, đáp:
- Ít nhất cũng phải một năm mới có thể khôi phục lại sáu, bảy phần. Bởi vì lần trước đã bị nhiễm trùng do vết đạn xượt qua, bây giờ lại bị găm thêm một viên, nên lành lại lâu lắm... Này! Không dìu tôi sao?
- ... Vẫn còn lết được thì dìu làm chi?
- Nhưng mà lúc trước...
- Lúc trước tại tôi ngu nên mới bị anh gạt! Bây giờ thì đừng có hòng! - Vệ Minh vừa nói, vừa nhéo eo của An Kỳ một cái cho bõ tức.
An Kỳ phì cười, anh thực sự rất muốn bẹo má Vệ Minh, nhưng cả hai tay đều đang không tiện, nên chỉ có thể tiếc rẻ mà nhìn theo.
Hôm nay An Kỳ sử dụng một chiếc xe mang thương hiệu bình dân, nên... nội thất bên trong không được tiện nghi lắm. Với kích thước và trọng lượng cơ thể của anh, cộng thêm Vệ Minh vào nữa, thì chiếc xe này có hơi bị vượt quá mức tải trọng.
- Tôi thấy anh rất là quen mắt đấy, anh tài xế. Có phải anh là thằng đã đấm tôi một đấm trên sân thượng của khách sạn Yvone không?
- Khụ... Quá khứ, quá khứ rồi... - Lăng Dinh cười giả lả, đáp.
- Dưới cằm tôi còn sẹo đây này... - Vệ Minh quay sang bóp mặt An Kỳ, rồi chỉ vào vết sẹo mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562564/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.