Triệu Mộ Vân cùng Vệ Minh lái xe ra vùng ngoại ô, nơi này tương đối hẻo lánh để cả hai có thể thoải mái bàn chuyện với nhau mà không sợ bị bọn Kền Kền nghe trộm.
Triệu Mộ Vân đậu tạm chiếc xe Maserati bên bìa rừng, dự định sẽ cùng Vệ Minh vào trong khu đầm lầy tản bộ và tán gẫu. Nhưng do thời tiết quá lạnh nên đành ngồi trong xe nói chuyện.
- Mệt mỏi rồi à? - Vệ Minh ngồi bó gối, khuôn mặt gác lên phần đầu gối, đầu hơi ngoẹo sang bên phải nhìn Triệu Mộ Vân.
- Phải. - Triệu Mộ Vân chỉnh chỉnh phần lưng ghế ngả về phía sau như ghế bố cho đỡ mỏi. Đoạn gác chân lên chiếc bánh lái theo kiểu chân này nằm chồng chân kia.
- Giả vờ làm người tâm thần để thoát án tử hình suốt mấy mươi năm qua... Công nhận ông chịu đựng giỏi thật đấy! Tôi đóng kịch có vài tuần với An Kỳ mà đầu đã đau nhức dữ dội.
- Thế tim có đau không?
- ... Chẳng có cảm giác gì cả, hoàn toàn bình thường, chỉ là hơi tiếc vì mất đi một người tình điển trai mà thôi. - Vệ Minh ngập ngừng bộc bạch. - Ngôn Thiệu Phong mất gần ba năm mới làm tôi chú ý đến anh ta. Cho nên, chỉ vừa quen biết nhau không đầy một năm, mà dám khẳng định sẽ bên tôi đến trọn đời, thật lòng không tài nào tôi tin tưởng nổi.
- Cậu đang lo sợ... - Triệu Mộ Vân mập mờ nói. - An Kỳ không hề đểu giả đâu...
- Sao?
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562558/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.