Phương Vũ bị mời đến đồn cảnh sát làm việc suốt một tuần qua, tâm trạng chú hiện thời không được tốt mấy. Chú không biết kiếp trước đã gây ra tội tình gì với Vệ gia mà khiến cho bọn họ căm thù đến mức phải vu oan giá họa nữa.
Chó Điên ngồi đợi trong một quán cà phê Tây phương nằm đối diện với đồn cảnh sát. Nhác thấy Phương Vũ trở ra, hắn liền đứng dậy dẫn chú vào trong quán.
Đặt xong món nước Frappuccino, hai người bèn quay trở lại chỗ ngồi để trò chuyện.
Chỗ ngồi mà Chó Điên chọn nằm sát vách kính áp trần, thực khách có thể vừa nhấm nháp món nước yêu thích, vừa ngắm nhìn quang cảnh đường phố nhộn nhịp và sực nức hơi người. Trên bàn trang trí một chậu sen đá lạ mắt, viền xung quanh nó là những viên sỏi nhỏ xinh xinh, góp phần làm nổi bật thêm vẻ đẹp của loài hoa thuộc họ xương rồng này.
Mười một giờ sáng thứ năm nhưng quán không đông khách lắm, ắt hẳn cái rét đã khiến cho người ta ngại bước chân ra ngoài đường, nên món nước mà Phương Vũ chọn được phục vụ rất nhanh chóng.
Phương Vũ nhấp một ngụm Frappuccino, chú dè dặt hỏi:
- Tôi và cái gã gì đấy giống nhau lắm sao?
- Giống hết toàn bộ.
- Oa! Trùng hợp đến vậy sao? - Phương Vũ đặt ly Frappuccino xuống, rồi sờ tay lên mặt mình.
Chó Điên Từ Kiện Khang, rồi nói:
- Ừ, chỉ khác mỗi khuôn mặt.
Phương Vũ bật cười ngặt nghẽo.
- Tôi yêu Sói Cái. Có điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562537/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.