Vệ Lô Địch đứng đợi trước cổng vào của khu xóm trọ. Trên tay anh cầm theo một hộp ô mai gừng làm quà ăn vặt cho Phương Vũ.
8:15 phút.
Sang xuân rồi.
Đàn én cũng sắp về đón Tết. Nhưng cái không khí hanh hanh đến rát mũi kia vẫn còn tồn tại chung quanh đây.
Vệ Lô Địch ngước mặt nhìn lên tán cây đào đang đâm chồi nảy lộc. Anh bần thần nhớ tới một kỷ niệm khó quên với Mộc Phong Lữ. Năm ấy gã cùng anh nấu bánh chưng trong khu tập huấn quân đội. Bánh chưng xanh, mắt anh cũng biếc xanh như màu lá dong vậy. Nếp cái deo dẻo, lòng anh cũng xoắn xuýt theo.
Chân Vệ Lô Địch càng ngày càng mỏi. Anh sinh nghi xem đồng hồ đeo ở cổ tay. 10:19 phút. Đã hơn hai tiếng trôi qua, nhưng bóng dáng Phương Vũ vẫn không thấy đâu cả.
Có tiếng chân đi dép loẹt quẹt đến gần chỗ anh đang đứng, thì ra là bà chủ nhà trọ.
- Thưa bác, thầy Vũ có ở đây không ạ?
Chủ nhà trọ vừa đáp, vừa cầm chổi quét sân:
- À, anh ta đã dọn đi vào khoảng bốn giờ sáng nay rồi.
Vệ Lô Địch gượng gạo cười. Một chốc sau mới mở miệng nói lời cảm ơn nhẹ hẫng. Rồi xoay người trở ra xe.
'Lại thêm một người nữa gạt tôi...'
oOo
Chuyến tàu hỏa đột ngột bị thông báo hoãn lại khoảng một tiếng. Các hành khách tuy vô cùng bất mãn và phẫn nộ, nhưng đã được các nhân viên trên tàu xoa dịu bằng những chiếc phiếu giảm giá mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562535/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.