2:16 phút sáng.
Kha Ngạn không ngủ được nên ra ngồi ngoài hàng hiên. Hai chân anh buông thõng xuống, đầu tựa vào cây cột pơ mu đen đúa. Đôi mắt anh hướng về bầu trời chi chít sao đêm. Con trăng chưa tròn hệt như một mẩu bánh nướng cắn dở, thả mình vào thinh không hoang lạnh, trôi nổi cùng nhân thế ngàn đời. Tiếng gió hú từ thung lũng xa xa vọng lại, cứ ngỡ tiếng khóc chồng của người chinh phụ trong bài thơ "Chinh phụ ngâm khúc" mà anh học thuở nhỏ. Trước mặt anh, con cú ăn đêm đang vừa bay, vừa phát ra âm thanh ảo não đến nao lòng.
Ba mạng người. Là ba mạng người. Chính tay anh đã giết chết họ bằng cái kế sách ngu xuẩn này...
Có con bướm đêm đi lạc. Sắc vàng thanh khiết như cánh mai vàng nở rộ dưới nắng xuân. Màu sắc của nó là do anh phỏng đoán, bởi vì hồi sáng anh cũng gặp một con bướm cỡ cỡ nó, nên nghĩ nó là con bướm hồi sáng.
Bướm sáng hay bướm đêm đều có thể tùy tiện gộp chung một con. Nhưng người vô tội và người có tội thì không thể điên khùng mà làm vậy, bởi đó là danh dự và mạng sống của một con người.
- Cảnh sát Lương chừng nào mới bị đem ra xét xử? - Kha Thế Dũ đã đứng sau lưng anh trai từ đời nào, giọng nói anh chầm chậm hòa vào màn sương mỏng mảnh.
- Hai tháng nữa... Luật sư biện hộ là người của đảng Cộng Hòa, để bảo đảm công bằng.
- Lương Kình nhập viện rồi à?
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562529/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.