- Anh tỉnh rồi. - Phương Vũ đang chườm khăn lạnh lên trán Kha Ngạn. Tất cả mọi người đều đang vây quanh anh, không thiếu sót một ai cả.
- Đây là... Ây da! - Đau đớn từ vết sưng trên bắp chân Kha Ngạn truyền vào đại não anh một cơn trận nhức nhói khôn tả. Anh bặm môi đến bật máu, đôi mắt khẽ híp lại thành một đường kẻ đen tuyền.
Đây là bệnh viện. Mùi cồn hăng hăng, tường sơn trắng xóa, bọn nhện lén lút làm ổ ở trên trần, sàn nhà in đầy dấu giày dơ bẩn. Kha Ngạn vừa ngồi ôm chân trái, vừa âm thầm đánh giá tình hình.
- Anh bị sao thế hả A Dũ?
Kha Thế Dũ nhàn nhạt đáp:
- Sau khi anh và chú Phương cãi nhau, anh bỗng chạy một mạch về khu rừng Mù Sương, nói cụ thể hơn là nhằm thẳng hướng con suối Gác. Rồi anh bị rơi xuống hố do thợ săn làm để bẫy thú, nên chân trái mới thành ra nông nổi này.
- Lúc đó em đuổi theo anh à?
- ... Làm ơn gọi bác sĩ đến khám mau đi! Anh trai tôi bị lú lẫn nặng lắm rồi!
Lang Quân Tử bật cười ha hả:
- Nó không đi theo anh thì làm sao mà biết được tường tận đến thế... Hỏi câu gì mà ngốc dữ vậy?
- Cũng may không đạp trúng bẫy thú, nếu không là thành quỷ một giò rồi. - Giọng nói của Từ Kiện Khang không hề có nửa điểm mỉa mai, nhưng cũng không có một chút gì gọi là tình cảm.
- Em có thấy... Ừm.. Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-sua-cua-toi-toan-la-dan-nam-vung-he-liet/2562527/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.