Quyết định Hiểu Ngụy không muốn nhất cuối cùng cũng phải đưa ra: Đó là đưa Hiểu Chúc vào trung tâm dành cho người tự kỉ. Vì cậu phải tập trung bán mạng kiếm tiền, sau đó sẽ cắt đứt quan hệ với bố, dẫn em trai tới ở một nơi khác tốt hơn.
"Anh, đừng mà anh"
Hiểu Ngụy tháo thiết bị ở tai, mắt luôn nhìn về hướng khác, cậu không muốn đọc khẩu hình miệng. Vậy nên em trai có lay cỡ nào cũng không nhìn, nhắm chặt mắt lại.
Trước đây những người hàng xóm cũng đã có ý muốn khuyên bảo cậu, khi ấy còn có thể gồng gánh chứ hiện tại lo thân mình còn chưa xong, dù sao cuối mỗi tuần cũng sẽ được về nhà mà.
/Hiểu Chúc, ngoan ngoãn ở đây, cuối tuần anh sẽ đón em đi ăn đồ ngon, được không?/
"Anh đừng vứt bỏ em, giống mẹ..."
Hiểu Chúc khóc rất tội nghiệp, Hiểu Ngụy đã sớm không ngăn được nước mắt, vẫn cố dỗ dành y hết mực.
/Anh chỉ còn một mình em thôi, em là gia đình của anh, là mạng sống của anh/
Hiểu Ngụy từ bé ốm nặng, lớn lên cũng thường xuyên ốm vặt nên ảnh hưởng đến chiều cao, chỉ vỏn vẹn đến 1m65. Đứng cùng Hiểu Chúc cũng phải kiễng chân lên một chút. Ngay cả Tuyết Nhi còn cao hơn cậu đến vài phần nữa
Những hộ lí trong trung tâm rất nhiệt tình đón chào, họ cũng không nhận thêm tiền ngoài, nên cũng đỡ đi được phần nào.
Hiểu Ngụy vì muốn che đi vết thương mà đội mũ lụp xụp, chắc cúi đầu sẽ không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tra-banh-dau-tay/2790604/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.