Giữ vững tâm ban đầu, trước sau như một. Năm Bảo Nguyên thứ mười lăm, Tết Mang Chủng (Tết trồng trọt). Mặt trời chói chang trắng lóa đổ xuống mặt đất một màu vàng nóng rực. Lư Phưởng ghìm cương ngựa lại ở cửa hẻm Quốc Tử Giám rồi nhảy xuống. Hắn đội mũ lông, bộ hồ phục cổ bẻ tay hẹp trên người đã thấm đẫm mồ hôi dán chặt vào lưng. Mặt hắn cũng đầy mồ hôi, nước cứ tuôn từ trán xuống, cày xới trên khuôn mặt dính đầy đất vàng thành mấy rãnh mồ hôi nhạt, để lộ làn da càng thêm đen sạm và đỏ au vì nắng gió biên ải. Xa cách sáu năm, cuối cùng hắn cũng đã trở về kinh thành. Trong những năm bầu bạn cùng cát vàng ngập trời ở Linh Châu, không một năm nào, không một ngày nào hắn không nhớ về con hẻm nhỏ này, cửa hàng tạp hóa của Diêu tiểu nương tử, và tất cả những người từng cùng nhau học tập vất vả ở Tri Hành Trai. Linh Châu tốt hơn hắn tưởng tượng một thúct nhưng cũng chẳng tốt hơn là bao. Trời biết sáu năm này hắn đã sống như thế nào? Thời gian đầu khó khăn nhất. Đồ ăn không quen, khí hậu không hợp, tệ nhất là Linh Châu nằm ở biên giới Tây Bắc, là nơi người Hán và người Hồ sống lẫn lộn. Người Hán còn ít hơn người Hồ, người Hồ có đủ loại phong tục và ngôn ngữ, Lư Phưởng chân ướt chân ráo đến, ngay cả tiếng địa phương hắn cũng không hiểu. Do phong tục khác nhau, người Hồ cũng thường xuyên cãi nhau. Họ cãi nhau bằng ngôn ngữ riêng, chẳng ai hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tap-hoa-nho-ben-quoc-tu-giam/4676505/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.