Vào năm thứ ba ta ở nhà họ Diêu, cái người mà đã nhận nuôi ta cùng với lứa chó con của ta cũng mang thai rồi. Nàng mang thai lứa đầu, không có kinh nghiệm gì. Đang ăn cơm ngon lành, nàng đột nhiên nôn khan, lập tức sợ hãi, còn lẩm bẩm: "Lạ thật, ăn không vô... Tiêu rồi tiêu rồi, chắc chắn là bệnh nặng!"
Đúng là vậy, nàng năm này qua tháng nọ đều có khẩu vị tốt, ăn một bữa còn nhiều hơn ta, một ngày có thể ăn năm bữa, nhưng lại chẳng mập lên bao nhiêu. Con người thật đúng là loài động vật lãng phí thức ăn mà.
Người đàn ông luôn bên cạnh nàng hôm đó lại không có nhà, đi săn rồi (ý chỉ đi làm).
Lúc này nàng nôn xong xuôi, sợ hãi, vội vã đi tìm người ở mấy nhà đầu ngõ khám bệnh. Ta lắc lắc cái đuôi, lười biếng vươn vai rồi cũng rảo bước đi theo.
"Vưu tẩu tử nói... là... là mạch hỷ sao?"
Nàng bước ra từ ngôi nhà luôn phảng phất mùi cỏ (thuốc),lúc đó nàng mới biết mình đã mang thai con người, tay nhẹ nhàng xoa bụng, vẻ mặt không thể tin được. Ta liếc nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nàng, cũng lắc lắc đầu.
Thật ra, ta biết sớm hơn nàng.
Ta đã ngửi thấy mùi của nàng thay đổi từ lâu rồi.
Ta vui lắm. Cái loài người này thật kỳ lạ. Họ không giống loài chó chúng ta, có mùa nghỉ ngơi và mùa đ.ộ.n.g d.ụ.c rõ ràng... Con người, lại "đ.ộ.n.g d.ụ.c" mỗi đêm!
Ta trước đây là một con chó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tap-hoa-nho-ben-quoc-tu-giam/4676504/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.