Hắn đắc tội với nàng từ bao giờ? Sáng sớm, trận tuyết rơi ròng rã hai ngày cuối cùng cũng tạnh. Giữa đêm khuya tĩnh mịch, tiếng tuyết rơi như vùi lấp cả thế gian, dày đặc đến mức dường như có thể đếm rõ từng bông tuyết. Lâm Văn An ngủ không được yên giấc. Mỗi khi trời âm u mưa tuyết, vết thương từng bị đánh gãy ở chân lại nhức buốt đến tận xương tủy, giống như có người cầm dao cùn từ từ cạo lên xương vậy, tuy đau nhưng vẫn có thể chịu được. Hắn đã quen nhịn đau nên không nói cho Tùng bá - người đã cằn nhằn suốt đêm qua. Hóa ra, hôm qua hắn không đến nhà họ Diêu đưa thuốc được là vì sau khi chia tay hắn, xe la đi được nửa đường thì người đánh xe mải mê ngắm tiểu nương tử xinh đẹp bán bánh hương hoa trên phố nên lơ là, đánh tay lái lệch, bánh xe va mạnh vào cột đá buộc ngựa bên đường, xe lật, hành lý cũng văng tung tóe. May mắn Tùng Bá có chút võ công nên người không bị thương. Người đánh xe thấy hành lý rơi vãi khắp nền tuyết, mấy cái rương bị vỡ, bên trong có không ít dược liệu quý bị hư hỏng quá nửa, bình rượu cũng vỡ tan tành, hoảng hốt bèn tháo dây cương con la, huýt sáo một tiếng, cả người lẫn la đều bỏ chạy. Tùng bá tức muốn đuổi theo nhưng không thể bỏ mặc đống đồ đạc trên đất, đành vừa lẩm bẩm chửi rủa, vừa dọn dẹp đống đổ nát. Nuốt không trôi cục tức này, sau đó ông thuê thêm người và xe khác, thu dọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tap-hoa-nho-ben-quoc-tu-giam/4667542/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.