Qua bức tường là tiếng a gia nàng kéo tay Lâm Văn An mà không ngừng trò chuyện, tha thiết hỏi han:
“Thân thể còn ổn không? Bảy năm ở Phủ Châu có thuận lợi không? Cha mẹ con, còn cả Nguyệt Nguyệt nữa, đều khỏe chứ? Tùng bá vẫn bình an chứ…”
Nghe vậy, Diêu Như Ý không khỏi cảm thấy hơi ghen tị.
Vừa nãy lúc nàng dẫn Lâm Văn An vào nhà cũng thế. A gia đang nhíu chặt mày trừng mắt nhìn ba đứa Mạnh, Trình, Lâm viết văn, nhưng khi nghe nàng hỏi:
“Gia gia, người xem ai đến này?”
“Ai cơ?” - Ông ngẩng lên, còn đang nghi hoặc, đến khi thấy rõ người đi sau lưng nàng là Lâm Văn An, ông kích động đến mức ném luôn gậy và thước kỷ luật lên bàn, chân tay như linh hoạt hẳn, dang tay chạy tới:
“Minh Chỉ! Văn An! Con đi lại được rồi? Tốt! Tốt lắm! Quá tốt rồi!”
Ông còn gọi ra tên chữ của Lâm Văn An một cách tự nhiên. Đến gần, ông liền từ đầu đến chân s* s**ng kiểm tra một lượt, vỗ vai cậu, đau lòng nói gầy quá, gầy quá…
Lâm Văn An chỉ lặng lẽ đứng đó, mặc a gia nàng làm gì thì làm, mặt mỉm cười, trong đáy mắt cũng như băng tan đầu xuân, chăm chú quan sát ông, như thể cũng đang xác nhận tình trạng sức khỏe của ông.
Cặp thầy trò xa cách đã lâu ấy, có lẽ dù cách xa nghìn dặm, nhiều năm qua vẫn luôn âm thầm lo lắng cho nhau. Mãi đến giờ khắc này, hai người mới thật sự yên lòng.
Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng Diêu Như Ý nảy sinh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tap-hoa-nho-ben-quoc-tu-giam/4667541/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.