Quán rượu của bọn họ thơm phức, nhưng trên người người này lại có một cỗ mùi lạ, giống như vài chục năm không thay quần áo vậy.
Sắc mặt Đỗ Tam Tư tối sầm lại, nàng rất muốn đuổi người đi, nhưng mà... Nhìn tên nghiện cờ bạc trước mặt cường tráng như con trâu mộng, nàng làm sao dám động? Kỳ Quan giật giật ống tay áo của nàng, đứa nhỏ còn chưa vỡ giọng, non nớt nói: "Bà chủ, chúng ta có muốn phục vụ rượu không?"
Phục vụ cái con khỉ! Còn chưa rút đao chém đã là tốt rồi!
Trương Đại đã sớm biết mình tới không được hoan nghênh, nhưng ông ta vẫn nghĩ rằng Đỗ Tam Tư vẫn là cô nhóc yếu đuối có thể bắt nạt, hơn nữa không có muội muội ông ta thì Đỗ Tam Tư cũng không còn chỗ dựa, chính mình đến đây chẳng phải vừa vặn có thể chiếm đoạt gia nghiệp sao?
Ông ta cười lạnh, dò xét Đỗ Tam Tư từ trên xuống.
Không nghĩ tới nha đầu này vậy mà trông dễ nhìn như vậy, tuy ngũ quan không thay đổi gì nhưng lại cảm giác xinh đẹp hơn.
Hơn nữa quán rượu này cũng thay đổi, không chỉ có nhiều thứ hơn mà nơi đây cũng rộng rãi thoáng đãng hơn nhiều. Lúc ông ta vừa tới đã phát hiện đồ đạc trong quán đều là đồ mới! Mấy thứ này chắc tốn không ít tiền đâu à? Nha đầu này lấy tiền ở đâu ra?
Sẽ không phải là bán thân đổi lấy đó chứ?
Trương Đại toét miệng cười: "Làm sao vậy cháu gái, không nhớ ra cậu hả? Cháu xem cậu ngàn dặm xa xôi tới thăm cháu, thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-ruou-nuong-tu-nhat-gan/4598760/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.