Nhớ đến dáng vẻ ngây ngô của thiếu niên túm lấy tay hắn, mặt đỏ tía tai, Đổng Thanh thở dài, thôi, nếu Đoạn Cửu có thể cam đoan cả đời hắn sẽ không bao giờ rời khỏi Lâm An, để hắn một mạng cũng không sao.
Suy cho cùng, một đứa con hoang không có chỗ dựa trong triều đình, dù có bị đón về cũng không thể làm lung lay căn cơ của hắn. Nói không chừng tương lai còn có thể phát huy được tác dụng.
Không biết nếu phụ hoàng nhìn thấy Tam Lang liệu sẽ yêu thích như Tư Mã Nhạc không?
Có lẽ là hắn đã nghĩ nhiều rồi.
Đổng Thanh lắc đầu, cuối cùng nằm ngủ.
...
Lâm An lại có một cơn mưa thu.
Đám nhóc Kỳ Quan dậy sớm, rửa mặt, quét dọn, trong bếp cũng đã đun nước nóng, một lúc sau mới nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, ngẩng đầu lên nhìn, tất cả đều ngỡ ngàng,
Hôm nay, Đỗ Tam Tư mặc một chiếc váy mới tinh màu xanh lục thêu hoa, cánh tay áo được cột lên tạo điểm nhấn, tóc cũng cài một cây trâm, mặc dù nhìn qua tuổi tác vẫn không lớn lắm nhưng mang lại cảm giác tao nhã linh động, hơn nữa cả người cũng sáng sủa và tràn đầy sức sống hơn trước.
Trải qua một trận ngày hôm qua, hôm nay mới giống như một bà chủ trẻ tuổi thực sự!
Ba người đều ngạc nhiên nói: "Hôm nay bà chủ ăn mặc thật là đẹp, sợ là một cành hòa trên đường này rồi!"
"Nói bậy, ta chỉ là thay một bộ quần áo mới mà thôi." Đỗ Tam Tư đỏ mặt, thấy ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-ruou-nuong-tu-nhat-gan/4598759/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.