Vẻ mặt của Đoạn Tam Lang hoảng hốt, đại khái cũng không ngờ Đổng Thanh lại kiên quyết kéo hắn đi. Ánh mắt Đoạn Tam Lang lạnh lùng, hai tay bấu chặt vào cánh tay hắn, “Buông tay! Ta thân thiết với ngươi lắm sao?”
Đổng Thanh cười nhạt, cánh tay trượt xuống, thuận thế bắt lấy cổ tay hắn vòng ra sau người, bắt chéo hay tay hắn sau lưng, ung dung đi tiếp không hề dừng lại.
“Huynh trưởng như cha, đã ra bên ngoài thì huynh đương nhiên muốn thay lệnh tôn chăm sóc biểu đệ, không phụ bá phụ khẩn thiết chiêu đãi.”
Trên mặt tiểu phản diện càng ngày càng đỏ, lại bị chọc tức, nghiến răng nghiến lợi giãy giụa, “Ngươi, thả, tay ra!”
Đổng Thanh chỉ cười không nói.
Hắn là Thái tử của Đông cung, từ nhỏ đã được những sư phụ võ công tinh nhuệ nhất cả nước trực tiếp dạy dỗ, ngay cả những tướng quân giỏi cầm binh đánh giặc cũng chịu thua dưới tay hắn. Chế phục một đứa trẻ như Tam Lang, cơ bản không cần tốn nhiều sức.
“Đổng Thanh!!” Đoạn Tam Lang bùng lửa giận quát.
Thằng cụ nhà nó chứ, ở trước mặt cha hắn giả bộ hào hoa phong nhã, ôn hoà hiền hậu dễ gần, hóa ra lại dối trá như vậy, sau lưng lại có bộ dạng này!
Tức chết hắn!
Đám người Hàn Kiếm cười tươi đi ở phía sau, thuộc hạ đỡ hắn thấp giọng nói: “Khỏi nói, công tử nhà chúng ta cùng Đoạn nha nội thoạt nhìn như là hai huynh đệ thật sự.”
“Đây không phải là kinh sư, lại không có huyết thống,” Hàn Kiếm say khướt mở miệng, “Hiếm khi công tử được thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-ruou-nuong-tu-nhat-gan/4598756/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.