Đỗ Tam Tư biết đạo lý này, nhưng tính cách nàng nhút nhát, cũng không có ý tưởng một bước lên trời, kể cả muốn tăng giá, cũng không dự định tăng quá nhiều.
Đối với bé gái mồ côi như nàng mà nói, nhiều tiền hơn chưa chắc đã là phúc, chỉ cần có thể nuôi sống chính mình…… Chờ đã, có thể nuôi sống ba đứa tiểu nhị cùng với nộp thuế, mua nguyên liệu là tốt rồi.
Rượu Hỏa Thiêu có giá mười lượng một bình, hôm nay bán được sáu bình, sáu mươi lượng, trực tiếp thu hồi đủ tiền vốn của nàng.
Tuy nhiên nàng cũng không nói việc này cho nam chính, nàng không muốn có liên quan gì với nam chính cả, bởi trong phần tóm tắt của nguyên tác, nam chính hình như có một kẻ thích đối đầu, bất kể ai đối xử tốt với nam chính hoặc là người mà nam chính tán thưởng thì tên điên kia sẽ không màng tất cả mà tiêu diệt!
Hiện tại sắc mặt Đỗ Tam Tư bất biến, thong dong cười nói: “Đổng công tử nói đúng, chẳng qua tiệm rượu mới khai trương, cần cố định lưu lượng khách trước đã.”
“Lưu lượng khách?” Đổng Thanh cảm thấy mấy chữ này thú vị, nhẹ nhàng cười, “Cũng hợp ngữ cảnh.” Khách nhân như nước chảy tới chảy lui, chẳng phải chính là “lưu lượng” sao? Đoạn Tam Lang nhìn hai người nói chuyện, không hiểu sao thấy rất khó chịu.
Nói chuyện thì cứ nói, sao lại cứ nhìn đối phương mà cười như hoa thế chứ?
“Ê!” Đoạn Tam Lang đuổi người, “Trời tối rồi, lão cha còn chờ ngươi về ăn cơm đấy, sao ngươi chưa về?”
Nụ cười của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-ruou-nuong-tu-nhat-gan/4598755/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.