Các quán rượu bên ngoài hương vị cũng rất nồng, nhưng quá hỗn tạp, ngược lại có vẻ gay mũi khó ngửi. Nhưng bình rượu này mùi mát lạnh, thơm nồng mà không gay mũi, còn có mùi quế nhàn nhạt. 
Rượu thơm đại loại có bốn vị: Nồng, mặn, mát, gạo. Sau đó là các loại khác như: phượng, dược, đặc, kiêm, cổ, hạt mè, thơm ngào ngạt, lão bạch khô và nhiều loại khác nữa. Triều Tây Tấn phần lớn chỉ có bảy, tám loại mùi hương, dù có mùi khác cũng không phổ biến, không ai biết. 
Mà cổ ngữ có viết “Hương rượu ngâm”, dùng quế ủ rượu đương nhiên cất ra rượu có mùi quế, nhưng sự thật đều là mùi vị của nhiều loại dược liệu, cho nên vẫn có thể phân loại là “mùi thuốc”. 
Đỗ Tam Tư đổi ý, “Ta mới ủ ra rượu ngon nhất màu Hổ Phách, trong vắt, vị cay gắt, hay là…… nếm thử nhé?” 
Nàng muốn thử độ tiếp thu rượu này của người Tây Tấn đến mức nào, không cầu bán chạy, ít nhất muốn mọi người để ý đến. 
Đoạn Tam Lang cười nhạt nhìn nàng, “…… Có thể.” 
Đỗ Tam Tư vui mừng khôn xiết, nhấp môi cười cười, sau đó rót một ly cho hắn, trong lòng nghĩ nếu hắn hỗ trợ thí nghiệm rượu, lát nữa băng bó sẽ nhẹ tay hơn.  
“Nè,” Đỗ Tam Tư đưa rượu cho hắn, tay cầm băng gạc không chạm vào vết thương, hai mắt trong trẻo mà nhìn chằm chằm Đoạn Tam Lang, “Uống một chút là được, rượu này rất dễ say.” 
Đoạn Tam Lang không để bụng, hắn nổi tiếng ngàn ly không say. 
Hắn nhìn ánh mắt chờ mong của Đỗ Tam 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-ruou-nuong-tu-nhat-gan/4598730/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.