Mua, hay không mua.
Rốt cuộc tiểu phản diện đắc tội quá nhiều người, nếu thật mua làm bảo tiêu, không biết là bảo hộ chính mình hay là thương tổn chính mình đây.
Đỗ Tam Tư chỉ có thể bảo trì trầm mặc, dùng ánh mắt cáo buộc tìm chỗ dựa.
Chó con ngồi xổm giữa hai người, liếc nhìn trái một cái, phải một cái, rất dễ thương, nhưng chả làm được cái mẹ gì, nó chỉ là con linh vật, không có tác dụng giảm bớt tình huống xấu hổ trước mắt.
Cuối cùng, dưới cặp mắt ngập nước vô tội nhìn chăm chú, Đoạn Tam Lang bại trận trước.
Hắn thờ ơ đứng thẳng lưng, tóm lấy cái ghế nàng đang cầm chặt trong tay, đặt xuống ngồi, tư thái nhẹ nhàng, tay trái đè chó con đang xông lên, tay phải duỗi ra.
“Có thuốc trị thương không?”
Đỗ Tam Tư giật mình, nhìn kỹ, mới phát hiện trên cánh tay thiếu niên chảy máu, thấm ướt vải áo, hình như đã khô, dây quấn cổ tay cũng lỏng lẻo, thoạt nhìn như là tùy tiện buộc lại.
Nàng ngây người một chút, “Ngươi lại bị đánh?”
Đoạn Tam Lang cười lạnh, nhíu mày lại, “Cùng một đòn chẳng lẽ nha nội sẽ nếm lần thứ hai?”
Đỗ Tam Tư sởn tóc gáy, e là phần lớn mấy tên khốn nạn kia đã vào tù rồi, hơn nữa chết khá thê thảm.
Nhưng nàng không hiểu, hắn bị thương thì rõ ràng nên đi y quán, tiểu phản diện chạy tới chỗ nàng làm gì? Nàng không phải đại phu.
Đỗ Tam Tư kỳ quái nhìn sắc mặt hắn, cũng không tái nhợt, ngược lại hơi hồng nhuận.
“Chỗ ta chỉ có kim sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-ruou-nuong-tu-nhat-gan/4598728/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.