Edit: OnlyU
Địa Tạng Vương vừa chết, toàn bộ địa phủ đều luống cuống.
Thập Điện Diêm Vương vốn không phải là người có chủ kiến, muốn đoạt quyền nhưng đánh không lại, chỉ đành nương theo hai đại thần Thiên Đế và Địa Tạng Vương khuấy đục nước trong, có thể kiếm lợi được bao nhiêu thì kiếm.
Hiện tại Địa Tạng Vương chết rồi, Thiên Đế cũng bị quấn lấy không thể phân thân ra được. Tình huống này chẳng phải Thiên Đế vừa chết thì địa phủ sẽ trở lại, không, so với thời Trảm Vũ thống trị còn kinh khủng hơn!
Vậy chẳng lẽ Thập Điện của bọn họ chỉ là vật trang trí thôi sao?
Nếu thật sự phải truy cứu thì từ quỷ sai đến Diêm Vương, sợ là không một ai thoát tội. Mấy người vừa đánh vừa lui, cả người toát mồ hôi lạnh rút về Điện Diêm Vương.
Phạm Lam không thèm để ý đến bọn họ, bớt được mấy người này cũng đỡ vướng tay vướng chân, cút càng xa càng tốt.
Thời Tuyết Chiết bị Địa Tạng Vương một chưởng đánh xuống sông Vong Xuyên, vốn là lành ít dữ nhiều. Khóe mắt Phạm Lam thoáng liếc nhìn, không biết trong mắt là tâm tình gì. Hắn nhắm mắt, duỗi tay xuống sông Vong Xuyên nắm lên một đám sương mù, mơ hồ nhìn ra là một người bị thiêu đốt.
“Sư… phụ…”
Phạm Lam siết chặt tay, sương mù lập tức biến mất, giọng nói yếu ớt kia cũng tan biến hòa lẫn vào tiếng đánh nhau ồn ào nơi đây.
Phạm Lam cầm lưỡi hái, điểm mũi chân nhảy lên thềm đá, đứng sau Tạ Miên ba thước, tay trái ẩn chứa linh lực hơi dao động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-quan-tai-truong-sinh/1354754/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.